Hắn đem toàn bộ những lời tốt đẹp ra nói hết, vừa dỗ vừa ôm Lộc Minh đến gần 20 phút, Lộc Minh mới chịu ngừng khóc.
"Lộc Lộc, em thích anh."
Dịch Thanh Trần ôm Lộc Minh mềm mềm thơm tho lên đùi, hắn hôn nhẹ lên mặt, lên má, lên môi cậu.
"Em có vinh dự được mời anh làm bạn trai em không?"
Cánh môi Lộc Minh đều bị hắn ăn đến sưng lên, cậu há miệng thở dốc, ngẩng đầu với đôi mắt to tròn ướŧ áŧ vừa mới khóc xong nhìn hắn..
Dịch Thanh Trần có vẻ khẩn trương, khuôn mặt tuấn tú soái khí bức người hiện rõ ràng lên co quắp.
Cánh môi Lộc Minh mấy máy khép mở, hắn hoảng sợ dùng miệng chặn lại, thanh âm không hề giữ nổi được bình tĩnh, "Lộc Lộc, đừng vội cự tuyệt em, được không?"
Hai tay Lộc Minh quơ loạn, cậu liều mạng muốn biểu đạt gì đó, lại chỉ có thể bị Dịch Thanh Trần hôn đến "Ừ ừ" “hừ!”
Lộc Minh bị Dịch Thanh Trần ăn một ngụm nước miếng, hắn vừa hôn cậu, vừa đè cậu lên ghế sô pha.
Quần áo của bọn họ từng cái được chất đống trên mặt đất phản chiếu phát sáng, và Lộc Minh đã bị lột trần bóng loáng.
Dịch Thanh Trần áp vào người Lộc Minh, cái đầu vàng nhạt mềm mại nằm trên ngực cậu, hắn há miệng ngậm lấy một bên bồ câu non mềm, bú ʍúŧ cực kì ngon miệng.
Bánh bao sữa nho nhỏ trắng trẻo bên kia cũng bị Dịch Thanh Trần gắt gao bóp trong lòng bàn tay, hắn dùng răng nanh sắc nhọn cắn vào núʍ ѵú nhỏ hồng hào nơi này.
Hôn một đường xuống phía dưới, Dịch Thanh Trần thè đầu lưỡi liếʍ lên trên mặt bụng phẳng lì, trơn nhẵn của người dưới thân.
Hắn móc ra côn ŧᏂịŧ thô to đỏ rực, nhét nó vào trong bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Lộc Minh.
"Bà xã, giúp em sờ một chút. . ."
"Hừm... nóng quá..."
Thịt lớn trong tay giống như ngọn lửa nung đúc mà thành, bàn tay Lộc Minh bị phỏng, cậu muốn rụt tay lại, suýt chút nữa đã hất văng côn ŧᏂịŧ lớn sung huyết của Dịch Thanh Trần ra ngoài.
Côn ŧᏂịŧ của Dịch Thanh Trần vừa thô vừa lớn, Lộc Minh khó có thể cầm hết bằng một tay, cậu buộc phải vươn cả hai bàn tay nhỏ bé của mình ra, bao bọc cây súng lớn chạy chằng chịt đường gân xanh nổi lên.
"Hưm, Lộc Lộc, dùng sức hơn đi..."
Hai tay ôm lấy đại côn đỏ bừng, hơi dùng sức kẹp lên cây thịt nóng bỏng, bởi vì tư thế không mấy thuận tiện, Lộc Minh có chút khó khăn khi xoa nắn từ gốc đến đỉnh.
Bàn tay nhỏ mềm mềm, dán sát vào dục long đỏ tía sắp nghẹn nổ đến nơi, bắt đầu vuốt ve lên xuống.
Dịch Thanh Trần được bà xã thơm tho xoa nắn, hắn sung sướиɠ đến hồn xiêu phách lạc.
Thịt điểu càng tuốt càng lớn, hoàn toàn không hề có dấu hiệu tiêu sưng.
Lộc Minh trông mà sợ.
"Sao vẫn còn lớn nữa. . ."
"Giảm một chút, được không?”
Lòng bàn tay nhỏ nhắn của Lộc Minh đã bị côn ŧᏂịŧ mài ra đỏ ửng.
Dịch Thanh Trần không đành lòng nhìn lão bà chịu khổ, hắn đỡ tiểu mỹ nhân ngồi dậy, tách hai cẳng chân nhỏ vừa mềm vừa thẳng của cậu ra.
Hắn mở miệng, trực tiếp mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ sạch sẽ chưa mấy sử dụng qua của Lộc Minh.
"A!……"
Lộc Minh dường như cũng không ngờ được, Dịch Thanh Trần sẽ ngậm vào chỗ cậu thường hay đi tiểu, suyễn thanh một tiếng kinh hô.
Hai tay đặt ở bả vai Dịch Thanh Trần đung đưa trong không khí, cậu cố gắng đẩy nam sinh cao trung đang nằm ở giữa hai đùi mình ra.
"Không, đừng..."
Dươиɠ ѵậŧ bị khoang miệng ấm nóng chiếm trọn hoàn toàn, kỹ thuật ngậm côn ŧᏂịŧ của Dịch Thanh Trần tuy không được tính là tốt, nhưng hắn lại rất cẩn thận, từng li từng tí điểu chỉnh lực hàm, cực kì chú ý không cho hàm răng siết vào dươиɠ ѵậŧ trắng trẻo cương thẳng của Lộc Minh.
Đầu lưỡi của Dịch Thanh Trần liếʍ qua liếʍ lại qυყ đầυ nhỏ sáng bóng, hai gò má hóp vào, hết lòng hầu hạ dươиɠ ѵậŧ của lão bà.
“A! A Ha…”
Lộc Minh dần dần buông bàn tay đang từ chối xuống, thanh âm cũng trở nên ngọt ngấy.
Chỉ cần nghe cậu rêи ɾỉ, côn ŧᏂịŧ của Dịch Thanh Trần cũng có thể nức đến phát nổ.
Hắn gia tăng cường độ, nuốt dươиɠ ѵậŧ của lão bà càng sâu.
Đầu lưỡi từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, liếʍ qua liếʍ lại làm ướt dầm dề luôn thân gậy.
"Ah, ưʍ... Muốn, muốn ra..."
"Hưm ưm, Thanh, Thanh Trần, đừng! Đừng. . . "
Dươиɠ ѵậŧ bị liếʍ, tiểu huyệt non mềm của Lộc Minh cũng đóng mở phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, hiển nhiên là đã bị Dịch Thanh Trần liếʍ đến cao trào.
Nhận thấy lão bà đã phát tiết một lần, Dịch Thanh Trần không kìm được ôm chặt lấy chân phải của cậu, quay đầu từ bên này sang bên kia, ăn nguyên cây dươиɠ ѵậŧ vào tận sâu bên trong.
Đầu lưỡi lại mạnh mẽ chăm sóc qυყ đầυ, liếʍ đến đỏ ửng, Dịch Thanh Trần nhắm vào lỗ nhỏ mắt ngựa, dùng sức mυ'ŧ thật mạnh.
Không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lộc Minh chẳng khác nào con cá mắc cạn, búng cong người bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, tưới hết vào trong miệng Dịch Thanh Trần.
----------
Tiểu Kịch Trường.
Lộc Lộc: Cái đồ nam sinh cao trung ngu ngốc này, ta vốn dĩ muốn đồng ý hắn nhưng hắn lại bịt miệng ta, đúng là xuẩn đệ đệ mới biết yêu lần đầu ( o°ω°o )
Xuẩn đệ đệ hối xanh cả ruột: Lão bà, em sai rồi! Thỉnh lại cho em một lần cơ hội.