Sở Tích Vũ ngạc nhiên hỏi: "Sợ cái gì?"
"Không có gì, không có gì..." Nữ quỷ hoảng sợ, rúc sâu vào bụi lau, nói nhỏ: "Xin lỗi, em trai xinh đẹp, chị thực sự không thể đi vào đó được hu hu hu hu hu."
Sở Tích Vũ thở dài, cậu không suy nghĩ nhiều, gãi gãi má, nói: "Vậy tôi sẽ về nghĩ nghĩ cách khác."
"Được, cảm ơn em." Nữ quỷ nói, "Chị biết là em sẽ giúp chị mà hu hu hu, em thật tốt bụng!"
...
Ngoài việc nhận được một cái thẻ người tốt, Sở Tích Vũ không thu hoạch được gì khác.
Cậu ngồi trở lại ghế đá.
Tần Kế đứng chờ cậu ở cửa sổ, hỏi: "Thế nào, cô ấy có nhớ không?"
"Cô ấy nói không còn nhớ nữa." Sở Tích Vũ lắc đầu, cảm thấy cuộc đời mờ mịt.
Thành phố này rộng lớn như thế, cậu phải tìm như thế nào chứ?
Cậu thất vọng hỏi hệ thống bằng ý nghĩ:
Nhiệm vụ này khó quá, có thể xin đổi sang nhiệm vụ khác không?
[Không được đâu nhé.]
[Nhiệm vụ thường không được hủy hay đổi đâu.]
"Vậy cậu còn muốn giúp cô ấy tìm không?"
"Muốn." Sở Tích Vũ dựa lưng vào ghế đá, do dự nói, "Nhưng mắt của cô ấy có thể đã bị... cấy ghép rồi."
Cũng có khả năng bây giờ mắt của cô đang được ai đó sử dụng.
Cậu hoàn toàn không có manh mối.
"Tích Vũ, có lẽ cậu nên suy nghĩ kỹ hơn," Tần Kế vuốt cằm, dẫn dắt cậu, "Ban đầu cô ấy được tìm thấy ở đâu?"
"Được tìm thấy ở đâu?" Sở Tích Vũ suy nghĩ kỹ, lẩm bẩm, đột nhiên nảy ra ý, đứng phắt dậy, "Đúng rồi, là ở hồ Minh!"
"Chú Tần, chú thật thông minh." Sở Tích Vũ sùng bái nhìn hắn, hỏi: "Nhưng chú luôn ở trên gác, sao chú lại biết nhiều như vậy?"
"Hay là..." Sở Tích Vũ nghĩ ra, gật gù nói: "Chú cũng thường xem tin tức gần đây à?"
Nụ cười của Tần Kế nhàn nhạt, dịu dàng nhìn cậu, "Ừ."
Sở Tích Vũ gật đầu, giơ ngón tay cái lên với hắn.
Cậu muốn đi hồ Minh tìm manh mối ngay, vẫy tay với Tần Kế, nói: "Tôi đi hồ Minh trước nhé!"
"Ừ, đi đường cẩn thận nhé."
...
Sở Tích Vũ nhanh chóng gọi xe đến con đường gần hồ Minh, mặc dù vừa qua mười hai giờ trưa, nhưng cậu cảm thấy con đường tối tăm, giống như sắp vào đêm vậy.
Sở Tích Vũ mở điện thoại di động và tìm kiếm bản tin tức thực tế đó:
[... Cái chết kỳ bí của nữ sinh đại học ở khu rừng phía đông bắc của hồ Minh, khi được phát hiện, nội tạng bị móc rỗng, mắt bị lấy đi một cách hoàn chỉnh, da thịt mục rữa nặng, hiện tại chưa tìm thấy bất kỳ dấu vết nghi phạm nào, vụ án có thể trở thành vụ án có ảnh hưởng ác liệt nhất trong năm...]
"Phía đông bắc..." Sở Tích Vũ lấy chiếc la bàn trong cặp ra, đây là lần đầu cậu làm nhiệm vụ, còn là hành động đơn độc, không tránh khỏi một chút lo lắng và sợ hãi.
Cậu nhìn quanh khu rừng u ám, đi theo hướng mà la bàn chỉ.
Răng rắc, cành cây thối rữa bị cậu dẫm gãy, tạm thời phá vỡ sự yên tĩnh trong khu rừng.
Hu hu hệ thống ơi, tôi sợ.
Thực ra hệ thống 1998 cũng là hệ thống tân thủ, Sở Tích Vũ là người chơi đầu tiên mà nó hướng dẫn, nó im lặng một lúc, phát ra âm thanh máy móc không có cảm xúc: [Thực ra tôi cũng sợ.]
[Lát nữa tôi có thể tạm thời chặn nội dung hình ảnh của cậu không?]
[Nếu hệ thống rơi vào tình trạng căng thẳng cao rất dễ chập mạch.]
[Thật đó.]
Sở Tích Vũ: "..."
Cậu đã biết rằng nó không đáng tin cậy từ sớm rồi.
Sở Tích Vũ dũng cảm bước vào khu rừng u ám, ở đây yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cậu.
Càng đi sâu vào, tầm nhìn phía sau Sở Tích Vũ càng trở nên mơ hồ, cánh rừng này rất rộng lớn, nối liền với ranh giới của hai ngọn núi phía trước, nếu không cẩn thận rất dễ lạc đường.
Cậu đi theo hướng của la bàn, khi cậu bước vào khu rừng, bầu trời đã chuyển thành màu xám mờ mịt, cành cây mục che khuất tầm nhìn phía sau Sở Tích Vũ, u ám và nặng nề.
Cậu càng đi sâu vào, mọi thứ xung quanh trở nên càng tối. Khi đến gần ranh giới của hai ngọn núi, cậu hoảng sợ phát hiện ra rằng mình đã lạc đường.
Lối ra trước đó đã biến mất, Sở Tích Vũ nhìn xunh quanh, chỉ thấy những cành cây khô dày đặc, đôi khi có tiếng kêu khàn khàn của vài con quạ.
Sở Tích Vũ cố gắng tìm đường ra, nhưng cậu nhận ra xung quanh trở nên ngày càng tối đen và mờ mịt, làm cho tầm nhìn cậu trở nên hoa mắt và mơ hồ.
Một trận trời đất quay cuồng, cậu chậm chạp nháy mắt, cuối cùng không thể cưỡng lại mà nhắm mắt.
Trong ý thức mơ hồ, cậu cảm thấy mình như đang nằm trong một hầm băng, trong giấc mơ cậu mơ hồ nghe thấy ai đó đang gọi tên mình.
"A Vũ..."
Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên má cậu, như đã khao khát từ lâu, cẩn thận và nhẹ nhàng, dọc theo trán, từ từ vuốt đến môi cậu.
Đôi môi cậu ướŧ áŧ quyến rũ, người kia dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve thật lâu.