“Không phải!” Đường Đường ngồi dậy, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Đường Vũ, vội vàng giải thích: “Em thích anh.”
“Anh cũng thế.” Đường Vũ ngồi bên mép giường vỗ chân mình.
Đường Đường đứng dậy, tách hai chân ngồi trên đùi anh, hai tay vòng lấy cổ người đàn ông, đôi mắt tròn xoe có giọt nước mắt không ngừng đảo quanh: “Nhưng anh phải đến tỉnh khác học đại học, có phải sẽ không cần em nữa không?”
“Sao anh lại không cần Đường Đường chứ.” Đường Vũ nắm lấy em cô, cảm nhận được sự ấm áp giữa hai chân. Cô đang mặc váy ngủ, dạng đùi ngồi trên chân anh thế này, tiểu huyệt bị chiếc quần thô ráp của anh cọ xát qua lớp qυầи ɭóŧ, lúc này đã hơi ướt.
Cô ghé vào trong ngực Đường Vũ, làm nũng: “Anh trai, em muốn……”
Khoảnh khắc cô ngồi trên người mình, Đường Vũ cũng có phản ứng, dươиɠ ѵậŧ như muốn phá tan quần chui ra ngoài.
Đường Vũ dùng một tay ôm cô, tay khác sờ từ dưới làn váy xông thẳng lên phía trước, mò đến nút thắt trên áo ngực, anh thuần thục mở ra. Giọng nói nghẹn ngào ái muội, cọ bên tai cô: “Anh cũng muốn, muốn đến mức côn ŧᏂịŧ sưng đau.”
Đường Đường liền đỏ mặt. Nghe thấy những từ này trong miệng anh trai nghiêm túc, tuy không phải lần đầu tiên, nhưng cô vẫn có cảm giác rất vi diệu. Song cô lại thích anh ấy như thế, thích anh chỉ nói vậy với mình…..
Đường Vũ cởϊ áσ ngủ của cô ra, tiện tay kéo luôn áo ngực vướng víu, chiếc bánh bao nhỏ trắng nõn liền bật ra. Vυ' cô không lớn lắm, nhưng lại căng tròn giống hệt chiếc màn thầu trắng, bên trên có đỉnh xuyết một vài điểm màu đỏ hồng.
Cổ họng Đường Vũ chuyển động mấy cái, tay xoa nắn ngực thiếu nữ, cu thì cọ xát không ngừng: “Mau sờ anh đi nào, anh sợ không nhịn được sẽ cắm vào mất, em lại không ăn hết được c̠ôи ŧɧịt̠ này của anh.”
Tuy thời gian hai người ở bên nhau thơi gian khá dài, nhưng huyệt nhỏ của cô vẫn rất chặt chẽ. Mỗi lần ăn côn ŧᏂịŧ đều cố hết sức, anh phải kiên nhẫn làm bước dạo đầu, nhân nại nới lỏng mới có thể miễn cưỡng cắm vào trong.
Đường Đường bị anh xoa nắn nhũn cả người, đưa tay vuốt ve chiếc lều đang căng phồng qua lớp quần. Côn ŧᏂịŧ của anh trai không phải lớn bình thường, đã thế còn cực kỳ thô, khiến cô vừa yêu vừa sợ.
Cô kéo quần Đường Vũ xuống, dươиɠ ѵậŧ đã vội vã nhảy ra ngoài. Con chim lớn cực đại đứng thẳng, gân xanh hồng tím quấn quanh, thô to như cánh tay trẻ con, vừa lớn vừa thẳng như cây trụ dựng giữa trời.
Bàn tay nhỏ tinh tế trắng nõn của Đường Đường nắm lấy côn ŧᏂịŧ, ấy mà lại chẳng nắm hết được. Cô chỉ có thể cầm nhẹ vuốt ve trên dưới, ngón tay thỉnh thoảng xẹt qua mã mắt, chọc Đường Vũ than nhẹ một tiếng.
“Có sướиɠ không anh?” Đường Đường giương mắt nhìn khuôn mặt say mê của anh.
“Sướиɠ chứ, chỉ có Đường Đường mới có thể khiến anh sướиɠ thế này thôi.” Ánh mắt Đường Vũ vô cùng mập mờ, vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ, đầu ngón tay cọ qua miệng cô: “Liếʍ cho anh đi.”
Đường Đường ngồi xổm xuống, hai tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ thô to, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua mã mắt, sau đó nghiêm túc dùng lưỡi miêu tả c̠ôи ŧɧịt̠ bự này. Từ trên xuống dưới, lại ngậm tiếp vào trong miệng, cứ thế phun ra nuốt vào.
Đường Vũ nhắm mắt hưởng thụ, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trong miệng. Anh ngẩng đầu, yết hầu chuyển động.
Đường Đường vừa ăn côn ŧᏂịŧ vừa sờ tinh hoàn, sau đó lại sờ nắn hai quả trứng dái.
“Bé hư này.” Đường Vũ kéo cô lên, lập tức đè cô nhóc trên giường, cởi chiếc qυầи ɭóŧ mềm mại kia ra, lộ ra con bướm nhỏ chẳng có mấy cọng lông, đáng yêu vô cùng, giữa l*и nhỏ có một ít mật nước chảy tí tách ra ngoài.
Đường Vũ thích nhất là xem bướm nhỏ chảy nước, ngón tay nhéo lấy hộŧ ɭε, điên cuồng xoa nắn.