Thuộc Về (Mẹ Nhỏ/ Nuôi Nấng/H)

Chương 39: Sớm muộn cũng nhịn đến bệnh

Chớp mắt đã đến tháng sáu.

Sau cái thời tiết nóng bức, tình cảm giữa hai “mẹ con” cũng dần nóng lên.

Đinh Mộng Hàm và Tống Tư Duệ duy trì mối quan hệ tình nhân một cách riêng tư, nhảy qua nhảy lại trên ranh giới giữa tình yêu thuần khiết và tìиɧ ɖu͙©.

Thỉnh thoảng bọn họ sẽ cầm tay nhau dưới con mắt của Tống Di, lén lút hôn lên má và môi của đối phương ở một nơi mà Tống Di không nhìn thấy.

Tất nhiên, cũng rất biết tạo vỏ bọc bên ngoài…

Trước mặt Tống Di và dì Trương, bọn họ luôn gây chiến, công kích lẫn nhau bằng những lời lẽ cay nghiệt, mặc dù phần lớn thời gian chính Đinh Mộng Hàm là người công kích Tống Tư Duệ, sau đó đánh giá kỹ năng diễn xuất của nhau trên WeChat.

Tống Di không có ở nhà, tình cờ lại là ngày nghỉ của Đinh Mộng Hàm, họ nằm trên giường của Tống Tư Duệ trò chuyện, xem những đoạn video ngắn hài hước, hai người cùng cười, không kìm được mà quấn quýt vào nhau, cởi sạch quần áo, vuốt ve cơ thể đối phương.

Giới hạn của Đinh Mộng Hàm là cô không thể cởϊ qυầи lót, nụ hôn của Tống Tư Duệ cùng lắm chỉ có thể đến bụng dưới, còn phần dưới đó cũng không thể dùng tay chạm vào.

Tống Tư Duệ mấy lần muốn thừa dịp cô không phòng bị mà cởi cái thứ đang che chắn thân dưới của cô ra.

Phía trên hôn đến mức nóng rực, tay cậu vừa tới gần, cả người Đinh Mộng Hàm nảy lên như bị điện giật, cô tức giận trừng mắt, trách mắng Tống Tư Duệ không tuân theo thỏa thuận.

Tống Tư Duệ bình thường sẽ dùng răng ngậm lấy đầṳ ѵú của cô, môi lưỡi không kìm được mà mυ'ŧ lấy đầṳ ѵú, ngước đôi mắt mờ mịt hỏi cô tại sao phải giày vò cậu như vậy, chẳng lẽ cô có thói quen kỳ lạ nào đó.

Cương không được thì nhu…

Tống Tư Duệ đáng thương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ, dùng mái tóc mềm mại cọ vào vai và cổ của Đinh Mộng Hàm, ngón tay dùng sức mân mê bộ ngực của cô.

Cậu nói chỉ muốn báo đáp cô, cô đã dùng miệng làm cho cậu một lần rồi, cậu cũng muốn dùng miệng làm cho cô sung sướиɠ.

Đinh Mông lịch sự từ chối, vắt óc tìm đủ loại lý do…

Hôm nay bà dì cô đến;

Ngày mai không bαo ©αo sυ;

Giờ đến cái lý do cậu vẫn chưa đủ tuổi thành niên.

Tống Tư Duệ do dự đề nghị: “Lấy cái của cô và bố tôi dùng không được sao? Về mua cái khác bỏ vào, ông ta sẽ không phát hiện đâu.”

Não thằng nhóc này nhảy số nhanh thiệt.

Làm sao Đinh Mộng Hàm có thể nói với cậu, cô và Tống Di không có dùng biện pháp tránh thai, nhấp nháp vài cái lấy lệ, bất luận thế nào cũng không thể được.

Tống Tư Duệ không phải đồ ngốc, cậu có thể nhận ra cô muốn trốn tránh và không tình nguyện.

Cậu muốn phá, nhưng cũng không muốn thúc ép Đinh Mộng Hàm, lo lắng nếu ép buộc quá nhiều sẽ phản tác dụng, cô sẽ lại không về nhà mấy ngày, hoặc là nghe theo mấy lời nói gió thổi của bố cậu, đưa cậu ra nước ngoài ngay lập tức.

Cậu chỉ có thể vùi đầu vào ngực cô, bất đắc dĩ thở dài: “Cô bắt tôi nhịn thế này sớm muộn gì cũng sinh bệnh.”

Đinh Mộng Hàm mỉm cười vò vò tóc anh: “Vậy thì sức khỏe của cậu không ổn rồi, vài ba ngày lại bệnh.”

Tống Tư Duệ tức giận trừng mắt nhìn, Đinh Mộng Hàm cũng không dỗ dành, nhân cơ hội kéo dài khoảng cách giữa hai người, đợi cậu lần sau lại cảm thấy uất ức mà gấp rút liếʍ lên.

Cậu vừa liếʍ vừa chà đạp Tống Di, ngẩng đầu thở dài: “Cô đúng là tâm cơ thật, chả trách có thể khiến bố say mê như vậy.”

Tuy nhiên, Đinh Mộng Hàm cũng sẽ tát một cái rồi lại cho cậu quả ngọt — dùng tay và ngực giúp cậu giải quyết du͙© vọиɠ thêm vài lần nữa.

Có điều Tống Tư Duệ đang ở cái tuổi trẻ trung phơi phới, vừa xuất ra, một lát sau lại trở nên cương cứng vì một nụ hôn khuyến khích.

Làm sao có thể chịu một mình Tống Tư Duệ chịu giày vò…

Đinh Mộng Hàm cảm thấy mình giống như một cái bánh thịt, vừa bị lấy ra khỏi tủ đông, lại bị người ta trải trên bàn ủi nóng hổi, lật qua lật lại.

Luân lý và đạo đức đã giày vò khắp cả người cô, nhưng Tống Tư Duệ lại cho thêm lớp mật ngọt làm gia vị khiến cô dừng mà không được.

Trong nhiều đêm, một mặt cô coi thường hành vi của mình, một mặt lại bị cuốn sâu vào đó.

Giống như đang đi thăng bằng trên dây giữa hai vách đá, giống như đang rơi vào đầm lầy, biết rõ mình không thể làm như thế, nhưng lại không kìm được tiếng gọi thần bí ở bờ phía bên kia, càng liều mạng muốn thoát ra, thì càng lún sâu vào đó.

Ngày hôm đó khi bọn họ trở về từ bệnh viện, Tống Tư Duệ đã gửi cho Đinh Mộng Hàm một tin nhắn WeChat.

Từ văn bản có thể hình dung ra vẻ mặt nghiêm túc của chàng trai khi nói những lời này.

Cậu nói: “Mẹ nhỏ, chúng ta từ từ tìm hiểu nhau đi, lúc nào rảnh mẹ nhỏ kể quá khứ của mình cho tôi nghe, mẹ nhỏ từng thích bao nhiêu người, bọn họ có ưu điểm gì, mẹ nhỏ dạy tôi, dạy tôi trở thành dáng vẻ người đàn ông mà cô yêu.”