Năm Tháng Tươi Đẹp

Chương 6: Cô ấy đang ở đâu?

Diệp Cẩn Ngôn mệt mỏi tựa lưng vào ghế sofa, cổ ông lại đau nhức, ông đưa tay xoa xoa vài cái rồi lại ngã người về phía sau. Những câu nói lúc nãy của Tạ Hoành Tổ cứ mãi quanh quẩn trong đầu ông, rốt cuộc ông đã thật sự sống thật với chính mình hay chưa? Đã sống hơn nữa thế kỉ, không còn ở cái độ tuổi ngông cuồng bồng bột nữa, giờ đây ông đã là một người đàn ông dạn dày sương gió, là một Diệp Cẩn Ngôn một tay có thể "chọc trời khuấy nước" ở Thượng Hải, được người người ngưỡng mộ và tôn sùng trong giới kiến trúc. Tuy vậy, ông cũng là một người sống theo khuôn khổ, quy tắc, luôn bị xiềng xích bởi những luân thường đạo đức, những giới hạn không thể vượt qua, sắp bước qua sườn dốc bên kia của đời người, có lẽ ông không thể và cũng không dám thừa nhận việc mình đã động lòng với một cô gái trẻ, điều đó đi ngược lại những nguyên tắc của ông. Ông với tay rót một ly rượu, nhấc lên rồi lại đặt xuống, dạ dày ông không tốt, khi uống rượu sẽ vô cùng khó chịu, nhưng kể từ ngày ông lạnh lùng nói lời từ chối Tỏa Tỏa ba năm trước, ông thường uống một ly rượu trước khi ngủ, có lẽ đó là một liệu pháp để làm tê liệt bản thân hay là làm tê liệt những cảm xúc vốn dĩ già cỗi trong tâm hồn, ông cũng không chắc nữa. Đột ngột có điện thoại gọi đến, trên màn hình không hiện tên người gọi, ông ngần ngại hồi lâu rồi nhấc máy:

- Xin chào, Diệp Tổng, đã lâu không gặp?

- Anh là?

Bên kia lại vang lên tiếng cười lớn:

- Diệp Tổng, ông không nhận ra giọng nói của tôi sao, tôi buồn đấy, tôi đang muốn cảm ơn vì ông đã nhường lại mảnh đất ở Yên Thành ba năm trước mà.

- Vương..Phi Vũ? Đúng là cậu rồi.

- Haha, trí nhớ của Diệp Tổng thật tốt mà!

Diệp Cẩn Ngôn chợt chau mày, tên Vương Phi Vũ kia cũng không phải là hạng tốt đẹp gì, anh ta luôn cho rằng cái chết của người anh quá cố của mình là do ông gây ra, luôn tìm mọi cách để "báo thù" ông. Hắn đột nhiên gọi cho ông, ắt hẳn là có chuyện gì đó không hay.

- Cậu thật sự có chuyện gì? Đã khuya rồi, có gì ngày mai gọi lại nhé.

- A, khoan đã, Diệp Tổng, tôi có thứ này cho anh xem, rất thú vị!

Nói rồi hắn ta gửi cho ông một bức ảnh, bối cảnh có lẽ là một quán bar, đập vào mắt ông là một dáng hình quen thuộc, cô gái giữa bức ảnh đang uống cạn ly rượu trên tay, ánh mắt đờ đẫn có lẽ đã say, ông cố gắng trấn tĩnh trầm giọng:

- Rốt cục cậu muốn gì?

- Ái chà, Diệp Tổng, anh không cần khẩn trương như vậy, cô bạn gái nhỏ của anh trùng hợp đang uống rượu ở quán bar một người bạn của tôi, có lẽ tôi nên nhờ người bạn ấy "tiếp đãi đặc biệt" cô ấy rồi!

Diệp Cẩn Ngôn lạnh lùng đáp:

- Vương Phi Vũ, cậu dám động đến một sợi tóc của cô ấy, thì đừng trách tôi.

Người bên kia có vẻ vô cùng cao hứng đáp:

- Hahaha, Diệp tổng tức giận rồi sao, tôi cũng rất nhớ anh đó, 30 phút nữa, tôi muốn gặp anh, sau nữa thì tôi sẽ cùng với cô gái nhỏ này rời đi nhé!

Ông biết rõ Vương Phi Vũ, hắn nói trắng ra là một tên điên, không biết hắn sẽ gây nên chuyện gì nữa, ông vội vàng với lấy áo khoác rồi bước ra ngoài.

.....

Xe Diệp Cẩn Ngôn dừng trước quán bar Kim Sơn, ông vội vàng mở cửa bước vào, có một tên vệ sĩ ra đón ông rồi dẫn ông lên tầng hai. So với tầng một náo nhiệt ồn ào bên dưới, khu này là khu vực chỉ dành cho khách VIP, yên tĩnh, rộng rãi, có một quầy rượu lớn, có một người đàn ông đang ngồi trong quầy rượu, bên cạnh ông đặt một chiếc xe lăn, trông thấy Diệp Cẩn Ngôn bước vào thì người đàn ông nọ không giấu được mà nhếch mép:

- Diệp Tổng, anh đến rồi!

Diệp Cẩn Ngôn quét mắt một lượt khắp căn phòng rồi bước đến quầy bar:

- Cô ấy ở đang ở đâu?

Người đàn ông trước mặt chậm rãi rót ra ba ly rượu rồi ngước mắt nhìn ông:

- Ai ya, Diệp Tổng, sao lại nóng vội như vậy, tôi có ăn thịt cô gái nhỏ của anh đâu, đây, đã lâu không gặp, xin mời!

Diệp Cẩn Ngôn nhìn ba ly rượu đầy trước mặt, là loại rượu mạnh, ông không chần chừ mà cầm lên lần lượt từng ly uống cạn. Vương Phi Vũ thấy vậy thì vỗ tay khoái chí:

- Wow, wow, wow, thật lợi hại. Haiz, Diệp Tổng ơi Diệp Tổng, có lẽ anh đã bị cô gái nhỏ đó làm cho điên đảo rồi!

Trông thấy Diệp Cẩn Ngôn định mở miệng phản bác gì đó thì Vương Phi Vũ đã nhanh nhảu cướp lời:

- Diệp Tổng, anh đừng có lại bảo xem cô ấy như con gái, lần trước tôi đã bị anh lừa rồi, nhưng sau này suy nghĩ lại thì tôi lại cảm thấy không đúng cho lắm. Đường đường là Diệp Cẩn Ngôn, thích một người cũng không dám thừa nhận sao, đúng là nhát gan mà!

- Đừng nhiều lời nữa, Tỏa Tỏa đang ở đâu?

Vương Phi Vũ thong thả đẩy ly rượu đến trước mặt ông, nhếch mép:

- Diệp Tổng, lát nữa tôi sẽ cho người đưa Tỏa Tỏa đến đây, những chuyện cũ năm xưa tôi cũng sẽ không nhắc đến nữa- kể cả cái chết của anh tôi, nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện.

Diệp Cẩn Ngôn nhấc ly rượu lên rồi ném mạnh xuống sàn, ánh mặt tức giận nhìn về phía Vương Tổng:

- Vương Phi Vũ, đây là lần cuối tôi nói cho anh biết, cái chết của anh trai anh không liên quan gì đến tôi cả, đó chỉ là tai nạn, còn nữa, tôi đã bôn ba bao nhiêu năm nay, chưa từng bị ai ức hϊếp hay ra điều kiện cả.

Nói rồi ông đứng phắt dậy, quay người định rời đi, Vương Phi Vũ nở một nụ cười gian xảo nói với theo:

- Được rồi, được rồi Diệp Tổng, hôm nay để tôi chăm sóc cô bạn gái nhỏ của anh nhé! Anh không cần phải quá lo lắng.

Tay Diệp Cẩn Ngôn đã sớm nắm thành đấm, tuy nhiên ông vẫn quay người bước đi...