Hoàn Tử Kinh bị siết rất khó chịu, hắn cắn răng dứt khoát đẩy mạnh. Phía sau mới chỉ tiết ra chút dịch chưa đủ để làm trơn, hắn rút ra một chút rồi lại đẩy vào, lặp lại vài lần là đã chảy máu mới dễ chịu hơn chút. Mặt Tạ Trọng Ly trắng bệch, dươиɠ ѵậŧ mới nãy cứng được một chút đã mềm đi vì đau đớn, hai chân y dang rộng không cựa quậy được, để mặc cho hắn đưa đẩy chứ không xin tha, nhưng y vẫn không nén được phát ra tiếng rên khe khẽ. Hoàn Tử Kinh nghe thấy liền nhìn y, y lại quay mặt đi.
Hậu huyệt vẫn siết chặt, miễn cưỡng thuận theo sự đưa đẩy của dươиɠ ѵậŧ, nhưng cũng chính vì nó siết chặt nên cảm giác vách thịt cọ vào dươиɠ ѵậŧ lại càng chân thật, vách thịt mềm ôm lấy hung khí đang ra vào làm tăng thêm kɧoáı ©ảʍ. Hoàn Tử Kinh làm cho sướиɠ rồi liền nhất thời nổi hứng, cúi đầu hôn cần cổ đang ngửa ra của Tạ Trọng Ly, cắn lên xương quai xanh của y để lại hai vết răng. Bàn tay đang bóp bờ mông căng tròn trượt xuống bắp đùi, lưu lại vết bầm xanh tím. Sự chậm rãi ban đầu qua đi, động tác ra vào trở lên dễ dàng hơn, hắn buông tay Tạ Trọng Ly ra coi như ban phát chút lòng thương. Hắn thẳng lưng chạm tới nơi sâu nhất, tay lại vuốt ve dưỡng vật đã bị bỏ quên nãy giờ.
“... Không.” Tạ Trọng Ly rên lên một câu kháng nghị qua kẽ răng, mồ hôi lạnh túa ra. Y thà phải chịu nỗi đau như cấu xé từ đầu tới cuối chứ không muốn nhận lấy kɧoáı ©ảʍ từ sự an ủi bố thí này. Hoàn Tử Kinh lại dừng tay thật, hắn hỏi một cách nghiền ngẫm: “Không cần sao? Tạ công tử thiên phú dị bẩm, hóa ra chỉ cần chơi phía sau thôi cũng đủ sướиɠ rồi.”
Hắn vốn cũng chẳng muốn vậy, nếu không đã không chủ động vươn tay ra giúp. Nhưng nếu Tạ Trọng Ly đã không chịu, Hoàn Tử Kinh cũng chỉ quan tâm tới việc làm phía sau, dươиɠ ѵậŧ đâm vào sâu bên trong. Hắn muốn mài mòn Tạ Trọng Ly, vốn hắn còn định nhẹ nhàng với y một chút, sợ y sẽ nát mất. Nhưng giờ thì chẳng nghĩ nhiều như vậy nữa, hắn thở hắt một hơi kèm theo tiếng rên bất kham trầm đυ.c.
Hoàn Tử Kinh nhìn Tạ Trọng Ly không rời mắt, nhìn đôi môi bị y cắn cho chảy máu, làn da phiếm lên những vết đỏ của y, cả dươиɠ ѵậŧ hơi cứng vẫn nhấp nhô, chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y. Cuối cùng, hắn xuất hết vào bên trong hậu huyệt bị làm cho mở rộng, mềm nhũn kia.
Tạ Trọng Ly rùng mình, tiếng thở nhẹ dần, phía sau là một mảng lẫn lộn tϊиɧ ɖϊ©h͙ và tơ máu chảy ra, mà dươиɠ ѵậŧ hắn vẫn còn cứng nhắc trơ trọi. Y mở lời, âm thanh khản đặc: “Bệ hạ đã hài lòng chưa?”
Hoàn Tử Kinh không cần nghĩ cũng biết, Tạ Trọng Ly tuyệt đối không thật sự hỏi hắn có hài lòng hay không. Lẽ nào hắn nói không hài lòng, Tạ Trọng Ly lại ngoan ngoãn để hắn làm lần nữa? Thế thì có thể hiểu ý nghĩa của câu hỏi này không giống như là lời của người sau khi bị làm tới mức không khép chân lại được sẽ nói, mà giống như Tạ công tử khi xưa ngồi ngay ngắn ở đại sảnh nhà mình nhấp một ngụm trà, trên mặt viết rõ: xong việc thì cút.
Hắn hừ mạnh rồi xuống giường, xong lại xoay người bế Tạ Trọng Ly dậy, đi về phía sau phòng. Mấy ngày qua Tạ Trọng Ly không hề biết cửa sau tấm bình phong còn có một cánh cửa khác, xuyên qua hành lang dài, không ngờ lại tới suối nước nóng. Qua cơn kinh sợ y lại nhớ tới điều gì đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt: Trước đó y vốn ít nghe thấy tiếng người ngoài cửa, cứ nghĩ rằng đây chỉ là một cung điện hoang phế, dtk nhốt y ở đây để tránh tai mắt người ngoài, thế cũng được. Nhưng suối nước nóng trước mắt nào có tí gì là “hoang phế”. Những nơi như thế này, kẻ trong cuộc sẽ càng hiểu rõ, dù kẻ hầu người hạ trong này có câm hết cũng có mà truyền ra được tin tức gì…