Gã cúi xuống, ngồi xổm trước mặt đứa trẻ xinh đẹp ấy, khóe miệng khe nhếch lên.
Thật thông minh.
"Có phải anh đã cứu tôi không?" Là anh đã mang tôi về đúng không?" Tống Ngôn Trần cắn ngón trỏ tay phải của mình, cơ thể không kìm được mà run rây.
"Tôi, tôi..." Tống Ngôn Trần thở hổn hển một hơi, "... Những dấu vết trên người tôi có phải là ?.... anh đã làm không?
Vừa dứt lời, Tống Ngôn Trần liền cảm thấy hoảng sợ đến nóng lên, sắc mặt đều ửng lên một màu hồng phấn.
Đúng lúc này, Tống Ngôn Trần cảm giác vòng eo của mình bị thứ gì đó mạnh mẽ kẹp chặt, còn không đợi cậu phản ứng lại, cả người đã bị nhấc bổng lên, cơ thể hoàn toàn lơ lửng giữa không trung.
Nhưng trước mắt cậu vẫn trống rỗng như cũ.
Hai tay hai chân Tống Ngôn Trần bắt đầu liều mạng giãy dụa, trừng mắt, ngay cả giọng nói cũng mang theo nức nở, "Vì sao anh không nói chuyện? Anh đang làm gì vậy? Anh mau buông tôi ra!"
Nói xong, con ngươi của cậu đọng lại sương mù, đuôi mắt cũng bắt đầu phiếm hồng, trông thật đáng thương.
Gã không chỉ không buông tay, ôm ngược lại càng chặt, thấy đối phương nháo thật sự rất lợi hại, gã đưa tay vỗ nhẹ đùi người trong ngực, ánh mắt cũng tối sầm đi.
Cả người Tống Ngôn Trần giật nảy một phát, trong phút chốc liền đỏ mặt lên, lông mày cậu nhướng lên, "Anh là ai! Sao anh không nói chuyện? Anh là con người à? Sao anh lại cứu tôi? Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Gã nhìn bảo bối trong ngực mình, khẽ cười một tiếng, cúi đầu, tới gần bên tai đối phương, một ngụm ngậm lấy lỗ tai mềm mại kia, nhẹ nhàng cắn xé vành tai cậu.
Thật dễ thương.
Tống Ngôn Trần run rẩy, cả người không ngừng run lên.
Bóng đen nhìn đôi tai phấn hồng của cậu, gã thở ra từng hơi nóng hầm, như thể đang tiến hành một cuộc kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong im lặng.
Trong ánh đèn mờ mịt mà phiêu diêu, Tống Ngôn Trần trợn to hai mắt, nơi da thịt kề sát vào nhau đột nhiên nổi lên một dòng điện tê dại, ánh mắt cùng cả người cậu trở nên đờ đẫn.
Cũng chính là vào lúc này, một màn khiến Tống Ngôn Trần khϊếp sợ đã xảy ra.
Tất cả quần áo trong phòng đều bay trên không trung, bắt đầu tự mình xếp thành từng khối, rất có trình tự mà xếp chồng lên nhau ở góc giường, tất cả rác thải tự động rơi vào thùng rác.... Chỉ trong chốc lát, căn phòng lộn xộn đã trở nên hoàn toàn mới mẻ.
Gã vững vàng ôm lấy Tống Ngôn Trần, nhẹ nhàng đặt cậu trở lại giường, tựa như ôm một món đồ đắt tiền, sợ mình không cẩn thận lại dùng sức, sẽ làm đối phương bị thương.