"Con phải về nhà mình." Mặc Thu nhỏ giọng nói, vô cùng phản kháng với chuyện này.
Lúc này Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ mới hiểu rõ suy nghĩ của Mặc Thu.
Mặc Thu thừa nhận bọn họ là cha mẹ của cậu, nhưng không thừa nhận nơi ở của bọn họ là nhà của cậu.
"Đây là không đúng, cha mẹ nuôi của con đã trộm con đi, đó không phải là nhà của con, nhà của ba mẹ mới là nhà của con, con là con của mẹ, con nên trở lại bên cạnh mẹ." Dương Tiêu Vũ không thể không nôn nóng, từ vui sướиɠ lại biến thành ảo não.
Mặc Thu không hiểu những thứ này, cậu chỉ biết mình chỉ có một ngôi nhà.
Nhưng cậu mơ hồ biết bây giờ Dương Tiêu Vũ không vui.
Là cậu làm cho Dương Tiêu Vũ không vui.
Sở Kiến Thụ cúi đầu, nhìn Mặc Thu: "Con không muốn về nhà ba mẹ sao?"
Mặc Thu được Dương Tiêu Vũ ôm vào lòng, nhưng cậu lại mơ hồ cảm thấy cái ôm này đang nóng lên, sau đó trở nên nóng rực.
Toàn thân trên dưới Dương Tiêu Vũ đều tản ra hơi thở "Không Vui", Mặc Thu càng tiếp cận, cảm giác đau đớn như có như không lại càng làm càn xâm nhập vào thân thể Mặc Thu.
Mặc Thu đứng lên, thoát khỏi cánh tay của Dương Tiêu Vũ, thoát khỏi người mẹ ruột xa lạ này.
Mặc Thu đứng cách đó không xa, từ xa nhìn lại, không bài xích cũng không chán ghét, nhưng khoảng cách ba bước này, tựa như kiên quyết biểu thị sự từ chối của Mặc Thu.
"Con phải về nhà."
"Tại sao phải về nhà?" Sở Kiến Thụ trầm giọng nói: "Không thể đi cùng ba sao?"
"Ba mẹ nói, con nhất định phải về nhà."
Dương Tiêu Vũ tựa hồ còn muốn bác bỏ điều gì đó, nhưng lại bị Sở Kiến Thụ ngăn cản.
Sở Kiến Thụ nhận thấy rằng Mặc Thu đang lùi lại.
Một bước rất nhỏ, lại đủ để giẫm ra một vết nứt giữa mối liên hệ như băng mỏng mà bọn họ vừa mới thành lập.
"Biết rồi, ba sẽ không ép con." Sở Kiến Thụ nhanh chóng mở miệng, trấn an Mặc Thu: "Nhưng ba mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con, được không?"
Mặc Thu ngửa đầu lên, đang quan sát Sở Kiến Thụ.
Sở Kiến Thụ tùy ý để cho Mặc Thu đánh giá, ông muốn truyền cho Mặc Thu dần tiếp nhận chuyện này.
Cuối cùng Mặc Thu cũng gật đầu.
Bầu không khí cứng ngắc bởi vì Mặc Thu đồng ý mà giảm bớt.
Lúc chia tay, Mặc Thu còn xách theo một đống thức ăn Dương Tiêu Vũ đóng gói cho cậu.
Mặc Thu không thể chờ đợi muốn mang thức ăn về nhà ngay bây giờ, cho vào tủ lạnh, chờ đợi cha mẹ và bạn bè của mình đến ăn.
Dương Tiêu Vũ khom nửa người xuống, chú ý tới những ngón tay mảnh khảnh của Mặc Thu đã bị túi nilon đựng thức ăn nặng siết đến đỏ bừng, như thể sắp gãy mất.
Nhưng bà không đến gần Mặc Thu nữa, duy trì một khoảng cách an toàn, mỉm cười nói: "Nói tạm biệt với ba mẹ đi con."
Mặc Thu nhu thuận mở miệng: "Tạm biệt ba mẹ."
Mặc Thu kéo xe kéo nhỏ, đưa lưng về phía bọn họ, không quay đầu lại cho đến khi biến mất.
"Tình trạng của Mặc Thu không giống nhau." Ngón tay Sở Kiến Thụ xoa xoa huyệt thái dương của mình: "Trực tiếp mang thằng bé về hiệu quả sẽ không tốt, còn có khả năng phản tác dụng."
Sở Kiến Thụ biết tâm trạng của vợ mình không tốt, liên tục hai lần không thể mang con trai trở về, chỉ sợ tính tình nóng nảy của Dương Tiêu Vũ đã sắp đạt tới cực hạn.
Dương Tiêu Vũ cũng biết lời Sở Kiến Thụ nói là sự thật.
Đối mặt với đứa nhỏ mất đi mà tìm lại được của mình, Dương Tiêu Vũ chỉ hơi xúc động, cũng biết không thể một sớm một chiều là xong chuyện.
"Ít nhất thằng bé hiểu chúng ta là cha mẹ của nó, chính là thu hoạch lớn nhất lúc này." Sở Kiến Thụ ôm vợ mình vào lòng, trấn an nói: "Chúng ta đã đợi rất lâu rồi, sẽ không đợi thêm một giây nào nữa."
Mặc Thu của ngày hôm nay không hiểu trọng lượng của từ cha mẹ ruột.
Mặc Thu chưa bao giờ nhận được tình yêu thương từ gia đình, cậu chỉ là một đứa trẻ, phải dựa vào hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu ở giai đoạn này.
Không phải bọn họ, mà là Ninh Xảo Trân và Ninh Hải.
Đối với Mặc Thu, người bất cứ chuyện gì cũng tiếp nhận mà nói, lại chỉ có yêu cầu của hai người này là tuyệt đối.
Muốn sửa suy nghĩ của Mặc Thu, không phải là chuyện một sớm một chiều.
Trước khi bọn họ muốn mang Mặc Thu trở về, việc đầu tiên cần làm là phải xử lý đôi cha mẹ nuôi rác rưởi đã coi đứa nhỏ như công cụ để sử dụng, nhưng không muốn chia sẻ tình yêu của bọn họ kia.