Bị Anh Rể Làm Đến Nghiện

Chương 2: Hình như em bị sốt rồi

Tạ Kính Đường tuyệt đối là một người đàn ông chu đáo, anh có gia giáo tốt, anh đối với mọi người xung quanh đều rất tốt. Nhưng Hồ Linh Nguyệt biết, người đàn ông này kỳ thật rất ít biểu lộ tình cảm, trái tim cũng luôn ở trạng thái phòng ngự, cũng không phải người đàn ông ấm áp. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ sống buông thả, hơn nữa luôn từ chối rõ ràng với những cô gái tới cửa.

Hồ Linh Nguyệt nghĩ vậy, du͙© vọиɠ chinh phục trong lòng lại càng ngày càng mạnh, cô thật sự rất muốn bị Tạ Kính Đường ôm lấy mà đ*, thật sự rất muốn Tạ Kính Đường chỉ đối tốt với cô.

“Kít ——” Trong cơn mưa lớn, chiếc Porsche màu đen khiêm tốn vững vàng dừng lại trước mắt, người đàn ông cao lớn nhanh chóng cầm ô đi về phía cô.

Tạ Kính Đường nhìn thoáng qua người phụ nữ đang chật vật, bộ ngực mềm mại trong suốt dưới áo sơ mi ướt đẫm lộ rõ không sót một chỗ nào, bên trong áo ngực màu đen quả thực gợi cảm. Mặt của anh không chút biểu cảm liền dời mắt, mày khẽ nhíu lại: “Sao không đợi ở trong đại sảnh, quần áo ướt hết cả rồi.”

“À... Bảo vệ sắp khóa cửa rồi.” Cô sẽ không thừa nhận rằng cô cố ý làm cho mình bị ướt.

Áo vest chụp xuống đầu, Hồ Linh Nguyệt trong nháy mắt được bao quanh bởi mùi hương ấm áp và tràn ngập hơi thở nam tính.

Cô có chút sững sờ, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn giống như con nai con sợ hãi.

“Ngẩn người cái gì, đi thôi, đừng để bị cảm lạnh.” Tạ Kính Đường cười nhìn vừa đẹp trai vừa lưu manh.

Bên trong xe yên tĩnh, có những cơn gió ấm thổi vào.

Trên ghế lái phụ, trong tay bưng canh gà anh mang đến, uống từng ngụm nhỏ, Hồ Linh Nguyệt nhìn thẳng về phía dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ, quả thực sắp bị canh gà thơm ngào ngạt này làm ấm đến tận tim, suýt nữa sẽ không có dũng khí tiếp tục kế hoạch quyến rũ của cô.

Còn chưa câu được đến tay, cô lại sắp yêu người đàn ông trước mắt này mất rồi!

Trong lòng Hồ Linh Nguyệt phỉ nhổ mình một phen, đột nhiên nảy ra một kế.

“Anh rể, sờ trán em xem, hình như em bị sốt rồi.”

“Sốt rồi?” Không đợi anh trả lời, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương kéo bàn tay to lớn không cầm vô lăng của anh đặt lên cái trán trơn bóng.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác trơn nhẵn, hơi nóng.

“Quả thực có hơi nóng. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”

“Không cần không cần, về nhà uống chút thuốc là được rồi.”

Trong đêm tối, Porsche tăng tốc hơn một chút.

Tạ Kính Đường từ gara sải bước đi ra, nhìn cô em vợ bước đi loạng choạng phía trước, bóng lưng yểu điệu, đôi chân dài mảnh khảnh.

Đôi cao gót vừa gợi cảm lại mê người, từng bước từng bước không biết đang giẫm lên trong lòng ai.

Anh cuối cùng vì tránh hiểu lầm nên không đưa tay ra đỡ.