Uyển Thục Trinh hơi sửng sốt thấy hai nữ nàng trút từng kiện y phục xuống hiển lộ ta từng ngọc thể tuyệt mỹ thoạt nhìn còn có thể thấy hai tay các nàng còn run rẩy khi cởi y phục cho biết rằng nội tâm các nàng khẩn trương đến cỡ nào.
Uyển Thục Trinh ngầm hiểu ý chắc hai nàng đã thận trọng với quyết định của mình liền câu thông ý niệm qua với hắn nói.
“Mau đến đây bồi tiếp hai nàng, còn muốn thϊếp giúp dâng đến tận miệng sao?” Giọng nàng khá gắt khi thấy hắn nhìn về hướng này.
“Lão công đa tạ lão bà đại nhân, hiệp trợ…” Hắn bị đánh gãy suy nghĩ nghe vậy liền gật đầu cảm kích nhìn phía nàng.
“Hừ, ba hoa nếu hai nàng có nửa điểm ủy khuất mẫu thân ta liền thiến chàng…” Nàng gằng giọng đe doạ nói dụng ý đừng quên hắn là nhi tử nàng.
“Được, được lão công sẽ không cô phụ dụng tâm lương khổ của lão bà đại nhân hắc hắc…” Hắn cười nói, nàng nghe vậy nhoẻn miệng cười thân thể uyển chuyển lắc lư hai bên mông đung đưa trái phải, cực kỳ bốc lửa, rời khỏi cổ thụ trả lại sự riêng tư cho hai nàng cùng tình lang.
Người tình ta nguyện.
“Ta xin l…” Thái vừa động ý niệm di dịch đến sau cổ thụ chữ chưa phun ra hết, nhất thời há hốc mồm chữ A mắt chữ O đăm đăm nhìn về phía hai nữ hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn, trần như nhộng dục hoả vừa tắt lại rất nhanh đứng lên côn ŧᏂịŧ cứng ngắc như họng pháo đại thịnh sát phạt, chỉ chờ ra lệnh liền phá mọi thứ.
Hai nàng cũng nhận ra ánh mắt đó trực trực nhìn như hổ đói muốn vồ tới tùy thời ăn tươi nuốt sống, thì âm thầm vui vẻ ít ra hắn vẫn quan tâm đến các nàng, nhưng ngoài mặt thì khó chịu nói.
“Nhìn cái gì mà nhìn, bộ chưa thấy bao giờ sao?” Thái si ngốc gật đầu như trống bỗi, thật sự hắn chưa thấy vì đã có cơ hội để chiêm ngưỡng đâu, nhưng bây giờ đã thấy phải tỉ mỉ ngắm một phen.
Tô Tuyết một mái tóc đen óng ả phủ qua bờ vai, Thủy Băng Tịch dài xanh biếc đến tận gót chân cùng kim sắc đan xen phụ hoạ càng thêm mỹ lệ.
Thủy Băng Tịch tản mát hương vị thành thục như mật đào chín mộng chỉ chờ người đến hái, Tô Tuyết lại trái ngược phong vận của thiếu phụ nụ hoa vừa chớm nở ôn nhu nhuyễn hương.
Nhìn hai toà nhũ phong to lớn sung mãn này là hắn phân biệt được, Thủy Băng Tịch phong mãn đẫy đà, Tô Tuyết người săn chắc căng mộng hai nàng ai cũng có phong vị khác nhau.
Thủy Băng Tịch, Tô Tuyết bị nhìn thẳng trần trụi như vậy cũng ngại ngùng không thôi đưa tay lên che bộ vị khẩn yếu lại, nhưng đôi bạch thỏ nó quá cỡ nên bàn tay của nàng như o ép khiến nó càng thêm to tròn phồng ra.
“Mau đến đây, phu quân…” Mắt thấy hắn chỉ ngẩn ngơ không có động tác thì hai nàng lí nhí như ruồi muỗi.
“Được lập tức ta tới ngay!” Hắn đang ngơ ngẩn khi sắc hương bị phong ấn vội vàng gật đầu, nếu không phải hắn là chủ nhân ở đây cũng không nghe nàng nói gì rồi vì quá nhỏ, rồi cởi phăng y phục, để lộ ra cơ thể rắn chắc và tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt hai nàng.
Thủy Băng Tịch cùng Tô Tuyết nhìn thấy cả người rắn chắc, cả thứ to lớn kia làm hai nàng nóng ran cả người ánh mắt càng thêm mê ly, hai tay bất giác từ từ theo đó thả lỏng xuống, nửa thân trên trắng trẻo của Thủy Băng Tịch cùng Tô Tuyết đã lộ ra, hắn vẫn đứng lặng người mà nhìn nàng hai tay nàng lại thả ra khe ngực sâu hun hút của nàng, làm hắn chảy nước miếng trong vô thức.
Hai bầu vυ' căng tròn đã không còn gì che đậy, cơn hứng của hai nàng đã tăng lên quá nhiều, làm hai nhũ đầu phấn hồng của nàng cứng lên thấy rõ. Nàng biết rõ hắn đang say sưa ngắm nhìn bầu vυ' đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ của mình, hơi ngại nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm, loại cảm xúc này làm hai nàng không thể kìm hãm được những ham muốn du͙© vọиɠ trong người mình đang len lỏi khuếch tán tứ chi bách mạch.
Theo bàn tay hai nàng thả lỏng dần lộ từ từ ra đặp vào mắt hắn cặp đùi thon thả thẳng tắp trắng ngần. Vùng âm mao xanh biếc được cắt tỉa hình tam giác cẩn thận lộ ra thật được chao chuốt tươi tốt dựng ngược lên càng hướng xuống dưới thì căng lưa thưa, nhưng Thủy Băng Tịch đang đứng, hai chân không mở ra nên khu vực bên dưới không tài nào nhìn thấy được. Còn Tô Tuyết khiến hắn bất ngờ là nàng lại rậm rạp đen láy hình như lâu rồi không cắt tỉa qua, rất có tư vị bất quá hắn thích, theo trích dẫn của tiểu thuyết thì càng rậm càng so tỷ lệ da^ʍ trên giường, Á haha hắn cười như điên trong lòng. Chỗ động khẩu đào nguyên đã tụ tập thành một dòng suối cam lộ nhỏ, hai nàng trắng như bạch ngọc, còn hắn hơi ngăm đen đứng bên cạnh, đúng là một trời một vực.
Hắn bổ nhào vào ôm hai nàng gọn trong lòng hai nàng giật mình theo bản năng giãy giụa liền nghe hắn thâm tình nói.
“Hai nàng có nguyện ý làm lão bà, tiểu tử vô tâm ta không…” Hai nàng nghe xong thân thể thoáng chốc cứng đờ, đình chỉ giãy giụa như chỉ chờ hắn nói vậy, hai hàng thủy lệ tuông xuống những giọt nước mắt đó lại giống như chuỗi trân châu bị đứt dây, rơi xuống từng hạt từng hạt dài trên khuôn mặt xinh đẹp vì hạnh phúc đến quá đột ngột không tiếp thụ kịp.
“Nguyện ý, thϊếp rất nguyện ý…” Sao giây phút đó hai nàng không do dự liền gật đầu, cái gì mà vô tâm chứ tất cả đều trong mắt các nàng, nội tâm hai nàng hiểu rõ hết thảy.
“Quá tốt rồi haha lão bà, xuân tiêu một đáng khắc ngàn vàng không thể chậm trễ, mau cùng phu quân động phòng hoa chúc…” Hắn ngửa đầu cười vui vẻ đắc ý quên hình nói nhưng hai nàng lại nói khiến hắn khựng lại.
“Chậm đã… có thể ra ngoài không… thϊếp sợ mình thất thố…” Hai nàng khó khăn mở lời nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai hắn, thật sự hơi lúng túng vì ở đây quá nhiều tỷ muội hai nàng nói xong cũng xấu hổ đỏ bừng mặt.
Thái bừng tỉnh thì ra là chuyện này còn tưởng hai nàng đổi ý cười ha hả sảng khoái đáp ứng.
“Không thành vấn đề, không cần đi đâu cả…” Nói xong hắn động ý niệm hô hoán các cổ thụ liền phân tán tựu thành một cung điện xoa hoa mỹ lệ bên trong đa loại hoa thơm trải dài như chăn bông muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu, lãng mạn ảo mộng như dành cho các cặp phu thê hăm nóng tình ái vậy.
Nhị nữ nhìn vào bên trong nhất thời hai mắt sáng rực lên thúc giục hắn.
“Mau đi vào phu quân…” Hắn gật đầu cười to vác hai nàng trên bờ vai rộng vững trãi đi vào khuê phòng đóng sầm cửa lại.
Đặt hai nàng nằm ngửa xuống hắn lại âm thầm nuốt nước bọt, miệng đắng lưỡi khô ngắm nhìn hai ngọc thể loả lồ phơi bày trước mắt.
Hắn liền dục hoả thiêu đốt nhào vào Thủy Băng Tịch nàng “Á” một tiếng, một tay hắn bắt lấy con bạch thỏ xoa nắn, bầu vυ' phong mãn của nàng theo đó biến hoá liên tục, một bên miệng há to ngậm lấy nhũ đầu phấn hồng điên cuồng liếʍ mυ'ŧ, tay còn lại cũng không nhàn rỗi lần xuống động khẩu tam giác đã sớm ẩm ướt của nàng mò mẩm lấy.
Thủy Băng Tịch thấy hắn thô bạo vậy cũng không phản cảm gì ngược lại còn thấy đặc biệt thích thú hơi ưỡn ngực lên phía trước để hắn dễ dàng hành sự hơn, nàng biết thân thể mình rất dụ người, cũng theo bản năng tay ngọc run rẩy nhanh chóng cầm lấy dươиɠ ѵậŧ mà nhẹ nhàng vuốt ve nàng không khỏi cắng răn suy nghĩ, cự vật của hắn không những thô chắc mà còn rất hung hăng liệu có thể vào được không?, còn hắn đơn giản phấn khích toàn thân được Thủy Băng Tịch nhân ngư nữ hoàng hạ mình vuốt ve, vừa nhìn thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng, hắn hạnh phúc hưởng thụ cảm giác được phục vụ, trên dưới thi triển hết công phu ra sức hơn cắи ʍút̼ bú ɭϊếʍ khuấy động.
Hắn thì sảng khoái, còn Thủy Băng Tịch càng lúc càng khó chịu hơn không sờ còn đỡ, càng sờ tim càng đập mãnh liệt, nhìn cả ba người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong khuê phòng, có lẽ là đang ở độ tuổi hổ lang.
Ham muốn đó như ngọn lửa đùng đùng, bắt đầu l*иg lộn lung tung cầm dươиɠ ѵậŧ hắn mà tuốt lên xuống liên tục nó càng cứng rắng còn giật giật trong tay nàng còn rỉ ra chút dịch thể trong suốt. Cảnh tượng nɧu͙© ɖu͙© của này lọt vào mắt Tô Tuyết khiến nàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người dâng trào ham muốn mãnh liệt, nhũ đầu càng săn cứng lên cực hạn, dâʍ ŧᏂủy̠ bên dưới chảy ra làm ướt cả lớp hoa như chăn bông âʍ ɦộ nàng kẹp chặt lấy hai đùi đẹp giao thoa ma sát. Cũng may là hắn vùi đầu vào ra sức bú ɭϊếʍ nếu đứng dậy thì hắn chắc chắn sẽ nhìn thấy chỗ ướt đó của Tô Tuyết.
Tô Tuyết sát na nhìn cảnh này cảm thấy trong âʍ đa͙σ như có hàng ngàn cây kim đâm vào, khó chịu bứt rứt làm người nàng run lên vài lần từ nãy giờ khi nhìn hai người âu yếm bỏ rơi nàng ủy khuất.
“Không được rồi, phu quân ơi, thϊếp muốn làm chuyện đó…” Tô Tuyết lẩm bẩm lầu bầu nũng nịu.
“Phu quân ơi, thϊếp chịu không nổi…” Thủy Băng Tịch dồn nén nãy giờ, liền nói ra với với hắn.
“Tuyết tỷ nàng làm sao vậy?” Hắn hơi dừng lại lưu luyến nhả bầu vυ' mê người đầy nước bọt cùng dấu vết ửng đỏ trên nhũ đầu của Thủy Băng Tịch tưởng Tô Tuyết bị gì nên lo lắng hỏi.
“Thϊếp…thϊếp không biết nữa, thϊếp không chịu nổi… thϊếp cũng muốn được phu quân làm cho thoải mái… như Tịch tỷ…” Hắn kinh ngạc Tuyết tỷ đoan trang ngày thường đã biến mất, Tô Tuyết vừa thốt ra một câu dẫn dụ thường thấy của da^ʍ nữ lẳиɠ ɭơ đến tận xương Thủy Băng Tịch nhất thời hơi ngớ người.
“Vi phu… phải làm gì để nàng được thoải mái?” Hắn hứng thú vờ hỏi như vậy, chứ trong lòng thừa biết cách làm Tô Tuyết thoải mái, chính là cầm dươиɠ ѵậŧ chọc thẳng vào âʍ đa͙σ của nàng.
“Thϊếp… không chịu… không nghĩ ra cách gì sao… thϊếp chịu không nổi rồi…” Những lời nói, hành động của Tô Tuyết chứng tỏ hứng tình đã lên tới đỉnh điểm nhưng nàng vẫn còn chút lý trí giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của mình, dù gì nàng cũng là nữ nhân không lẽ cứ huỵch tẹt nói ra, không nói ra nhưng nàng không thể nhịn được nữa. Một tay ngọc khẽ đưa qua cầm dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng lên xuống, tay kia thẹn thùng đưa vào giữa hai chân vuốt ve cái khe thịt đầy mê hoặc. Những cơn hứng nối liền cư nhiên tăng cao như thủy triều vỡ đê vậy, chỉ sờ bên ngoài là không thể giải tỏa hết, ngược lại càng vuốt ve càng làm dâʍ ŧᏂủy̠ ra nhiều hơn, làm bàn tay nàng cũng ướt sũng.
“Đợi vi phu một lát, liền sẽ tới nàng…” Thấy Tô Tuyết bị cơn du͙© vọиɠ hành hạ, trong đầu hắn hơi mâu thuẫn nhìn trái nhìn phải đều là cực phẩm một người là thành thục chín mộng, một người là thiếu phụ ôn nhu nếu làm phật lòng ai hắn không dậy nổi. Hắn giờ cũng không biết bắt đầu từ ai trước, nhưng có vẻ hơi thiên vị Thủy Băng Tịch liền nói như vậy.
“Thϊếp đợi được… cho Tuyết muội trước đi…” Thủy Băng Tịch vỗ vỗ ngực hắn ôn nhu nói.
“Lão bà nàng thật quá tốt, phu quân yêu nàng chết đi mất…” Hắn cảm thán với sự khoan dung của nàng dù du͙© vọиɠ cũng nâng cao nhưng vẫn nhường cho Tô Tuyết, vừa nói vừa để ý nhìn bàn tay Tô Tuyết đang để trong mật huyệt vuốt ve nàng lại kiều mị vô hạn.
“Thϊếp… Ứ chịu… mặc kệ… mau đến…” Tô Tuyết cầm dươиɠ ѵậŧ hắn trong tay, bây giờ chỉ ước bị nó cắm phập vào trong cửa mình đang chảy nước dữ dội, làm nàng sướиɠ.
Hắn chẳng những không trách nàng, trái lại trách mình không để ý để cảm thụ của nàng chỉ lo chăm sóc một người, thoát khỏi Thủy Băng Tịch xoay sang áp thân dưới lên ngọc thể nhuyễn mềm của nàng.
Tô Tuyết hơi giật mình nhưng vẫn đáp trả ôm lấy hắn con ngươi lưu chuyển mị nhãn như tơ.
”Phu quân…ơi , thϊếp chịu không nổi rồi, chàng mau… mau đút vào cho thϊếp sướиɠ… aaa…” Không cố kỵ cơn dâʍ ɭσạи trong người đã khiến Tô Tuyết mất hẳn lý trí, không kiểm soát được những lời nói của mình nữa.
Hắn cũng hưng phấn lên, dươиɠ ѵậŧ căng cứng tuyệt đối chiếu ngay mép âm thần kiều nộn phấn hồng mài lên xuống, Tô Tuyết run lẩy bẩy không ngừng lắc đầu múa loạn tay ngọc cầu khẩn hắn đừng làm vậy.
“Vi phu tới đây!” Hắn thấy đã đủ dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn nhìn nàng thở gấp thô trọng khàn khàn nói.
“Ừm mau tới đi phu quân!” Tô Tuyết nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý. Nàng buông tay khỏi dươиɠ ѵậŧ, nhưng toàn thân nàng mềm nhũn, hai chân ngọc lúc này nương theo hai bên mở rộng ra đón chờ cự vật xông vào.
Hắn đẩy gấu eo trầm xuống đầu nấm liền khó khăn phân tách hai bên mép thịt non nàng ra mà tiến vào từng chút.
“Á…Ui!” Thái nghe tiếng đau đớn của Tô Tuyết vội vàng cúi người ôm eo như rắn nước của nàng, hôn xuống đôi môi đỏ mộng kia, nàng cũng lấy tay kẹp vào cổ hắn để giữ chặt nhiệt liệt đáp lại nụ hôn, Tô Tuyết bây giờ đã hoàn toàn nằm trong vòng tay của hắn, hoàn toàn tình nguyện và dâng hiến. Đầu óc nàng mụ mị đi, chỉ ước được dươиɠ ѵậŧ to lớn kia lập tức cắm vào sâu hơn cho thỏa mãn cơn da^ʍ trong người nhưng thật sự nó đang khai phá đây.
“Lão bà nàng chịu đau một điểm, vi phu vào đây…” Mắt thấy dươиɠ ѵậŧ đυ.ng tới tấm màn mỏng không di chuyển được nữa hắn cúi người bên tai nàng dặn dò cảm giác ấm nóng do âm huyệt nàng bao phủ khiến hắn tê cả da đầu rùng mình.
“Tới đi thϊếp chịu được!” Tô Tuyết liếc mắt một ôn nhu nhìn hắn một cái cái, giọng yếu ớt nhưng đầy vẻ kiên định.
Phốc! Không báo trước cự đại họng pháo hắn hẩy mạnh về phía trước xé rách màn mỏng của nàng đầu nấm to xuyên tầng lớp thịt ấm áp đỉnh đội lên tử ©υиɠ nàng.
“Á… thϊếp....thϊếp muốn tiểu…” Như sóng thần đánh úp bất ngờ cảm thụ được thứ kia xông phá bên trong hoa huyệt mình nàng liền hét thất thanh cả thân thể run lên bần bật, khiến hắn khó tin là nàng vậy mà đạt tới cao trào? lẫn Thủy Băng Tịch ở bên cạnh không tin nổi nhìn vào vị muội muội ôn nhu trang nhã của mình vừa bị cắm liền tiết thân rồi làm sao lại phóng đãng như vậy.
Hắn thấy nàng không hiểu, cúi người nhỏ giọng bên tai nàng cười nói.
“Đó là nàng đạt cao trào, không phải là tiểu…” Tô Tuyết nghe vậy liền mặt đỏ như gấc dùng phấn quyền đấm vào ngực hắn liên tục oán trách hắn nhắm chặt mắt lại.
Tô Tuyết cảm giác như sắp xỉu, cảm thấy cơ thể mình hư nhược vừa thư thái đến cực điểm, khẽ mở mắt phượng ra, thấy hắn vẫn không động, dươиɠ ѵậŧ đang cương lên hết cỡ, trướng cho ngứa ngáy nàng thẹn thùng nói.
“Phu quân còn ngây người ra hả? Còn không mau động thϊếp hết đau rồi…” Khi hồi tỉnh lại mà nhớ đến mình khi nãy còn nói tiểu lên côn ŧᏂịŧ của hắn những câu nói nãy giờ, nàng hận không thể tìm lỗ chui xuống vì xấu hổ.
Hắn vốn đã bị âʍ ɦộ khít chật mê người, sắp không nhịn được nữa, nghe Tô Tuyết trấn an bằng câu ‘động đi thϊếp đau hết rồi’ như liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hắn bắt đầu tiết tấu chậm rãi rút ra đẩy vào, nhìn Tô Tuyết, hắn muốn tham lam chiếm trọn lấy cơ thể từng tấc da thịt Tô Tuyết đang bày ra trước mắt cặp nhũ phong cao vυ't nhấp nhô kịch liệt hắn tức giận ngậm vào một bên bầu vυ' săn chắc của nàng vào miệng nhấm nháp nhũ đầu săn cứng hương thơm còn hơn cả hoa.
“Ưm…Ư thật thoải mái…” Trên duới đều cảm thụ được sự âu yếm của tình lang bên trong lại bắt đầu động thì nàng tận tình mà rêи ɾỉ to tiếng, cơn đau cũng bị hắn chọc mà xoa dịu bắt đầu đón nhận khoái lạc từ làʍ t̠ìиɦ xoán ngôi. Toàn thân như tê dại đi vì da^ʍ tính lấn át, lại nhớ tới kế bên còn của Tịch tỷ. Tô Tuyết khẽ mở nhìn xuống, lần đầu tiên hai cơ thể hoà quyện cuối cùng nàng cũng thành nữ nhân của hắn, hai bầu vυ' của nàng đang bị ép khít vào người hắn, làm nàng thấy thích quá càng ôm chặt đầu hắn ép vào.
“Sướиɠ không lão bà… A nàng khít quá…” Hắn bắt đầu trừu động nhanh hơn phía dưới vang lên tiếng bạch bạch òm ọp do dâʍ ŧᏂủy̠ nàng ứa ra quá nhiều.
“Ưm… rất tuyệt… phu quân…ơi chết thϊếp…” Tô Tuyết vong tình rêи ɾỉ đồn bộ hẩy lên phối hợp với hắn, nhưng trong lòng như dậy sóng, nàng cảm thấy mỗi lần theo cự vật cắm đều chạm đến nơi trọng yếu nhất trong cơ thể mềm mại của nàng, cũng muốn hắn vào càng nhanh để quên hết thảy mọi thứ xung quanh.
“Ha....A thϊếp lại tới…Ưm…” Chỉ chốc lát nàng bị chọc thúc cho đến cao triều hai lần âm tinh cuồng phún lên côn ŧᏂịŧ.
Bạch… bạch… bạch hai bộ phận va chạm kịch liệt, hắn cũng không quên vị mỹ phụ kế bên vặn vẹo tức thì đưa tay ra cắm phập vào da^ʍ huyệt ướt như suối của nàng.
“Hừ… Ưm… Ân…” Thuỷ Băng Tịch liền thở hắt một hơi khi thứ thô ráp kia chậm rãi ma sát bên trong mang vô hạn kɧoáı ©ảʍ đến cho nàng.
Hắn thở gấp nàng tay chân run rẩy, Tô Tuyết càng sốt ruột hơn, thấy hắn không ra cùng mình nhưng vẫn nói.
“Phu quân lần tiếp theo phải ra cùng thϊếp!” Hắn gật đầu vác súng hì hục đưa đẩy bên kia chậm rãi thêm một ngón tay vào da^ʍ huyệt của Thủy Băng Tịch khiến nàng nên ư ử liên tục.
Tô Tuyết thấy vậy thoáng yên tâm rêи ɾỉ tiếp tục một tiếng đầy ngọt ngào pha chút nũng nịu. Nàng nào biết tiếng rêи ɾỉ này cùng âʍ ɦộ nàng chật khí thiếu chút nữa thất thủ buông súng đầu hàng rồi, hắn đưa một bàn tay cứng rắn cầm hai chân nàng để lên vai lại điên cuồng sát nhập lấy hai mép thịt hơi đỏ ửng nàng càng chặt chẽ kẹp lấy nhục bổng cự đại, như nụ hoa khép rồi mở khiến người nhìn nhiệt huyết sôi trào, dịch thể óng ánh sáng long lanh giọt nước làm ướt cả hai bên mép âʍ ѵậŧ, thuận theo bẹn đùi trắng nõn chậm rãi hướng xuống lưu động.
Bên kia nhìn màng hương diễm sát na như vậy Thủy Băng Tịch cũng nhẫn nại không nổi mà cầm thêm ngón tay hắn xuống nhét âʍ đa͙σ lầy lội của mình, ba ngón từ từ mất hút chậm rãi ra vào, hắn chỉ dám hơi nông sợ rách thứ đó mất, nàng đây muốn dành cho thứ đó cho hắn làm sao có thể vì nhất thời mà tiết nuối cả đời.
“Á… Ưm… thϊếp lại tới… phu quân mau bắn vào bên trong thϊếp…” Nương theo chọc khuấy đầy hữu lực của hắn nàng lần nữa tiết thân. Hắn cũng thấy vách thịt non mềm âʍ ɦộ co rút kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ khiến nó không thở nổi, đâm thọc hơn trăm cái liền cắm một cái đỉnh lên tử ©υиɠ nàng ghì sát ép chặt bụng dưới với hạ thân nàng, đầu nấm dươиɠ ѵậŧ to lên giật giật tinh hoa rót đầy hoa phòng hoà quyện cùng âm tinh lạc hồng lan tràn ướt một mảnh hoa thơm nàng thở dốc liên tục từng ngụm trọc khí, hắn ngã lên ngọc thể của nàng hai tay vòng phía sau lưng ôm trọn để nàng tận hưởng dư vị đỉnh phong tình thú, nàng cũng đáp lại hai tay như không xương quàng qua ôm lấy tấm lưng rắn chắc của hắn.
Cùng lúc đó kế bên một thanh âm dễ nghe vang lên.
“Thϊếp tới… A phu quân…!” Hắn lại thất kinh nhìn sang thấy Thủy Băng Tịch hẩy nữa thân dưới nâng cao hết nấc, vội vàng rút ngon tay ra ướt đẫm của mình ra, âm tinh liền bắn tung toé như thác nước lên mặt hắn sau đó cả người nàng nhũn như bún hạ thân xuống thảm hoa thơm.