“Lão bà nằm ở đây phu quân qua bồi tiếp Tịch tỷ…” Thái chậm rãi ôn nhu nói.
Thấy Tô Tuyết không lên tiếng, Thái vuốt ve mặt nàng thêm lần nữa đặt một nụ hôn xuống cái trán trơn bóng kia rồi xoay sang nhìn bên canh Thủy Băng Tịch cũng nhắm tịt mắt sau cao triều.
Hắn nửa quỳ xuống giữa hai chân nàng giao lộ thần bí đưa lên mũi hít ngửi. Mùi hương thơm dịu đặc biệt kia lại một lần nữa luồn vào mũi, hơn nữa mùi thơm càng đậm, càng dày Thái cười. Hắn như gã đã hiểu.
Thể chất nàng khá đặc thù bên trên là nhân bên dưới lại là ngư một cái đuôi dài xinh xảo mỹ miều, hắn không chẳng những không bài xích, còn mơ ước được gặp mỹ nhân ngư, bây giờ nàng còn dưới thân hắn tùy ý hắn đùa bỡn nhân sinh còn gì bằng haha, tâm tình hắn lúc này kích động, hưng phấn, run rẩy như hài tử được cho kẹo vậy, lại nói cấu tạo cấm địa nơi đó cũng rất khác so với nữ nhân thường tình, âʍ ɦộ nằm ở dưới rốn nàng chỉ một chút.
Thủy Băng Tịch cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào nơi đó thì hơi mở mắt của mình ra nhìn thấy dáng vẻ mê mẩn của Thái, vừa thẹn vừa giận, nhịn không được mắng lớn.
“Phu quân đúng là đồ lưu manh… đừng… đừng nhìn nữa…”
Thái cười lớn.
“Nếu phu quân là lưu manh, vậy lão bà là da^ʍ phụ, lưu manh sánh đôi với da^ʍ phụ, đó đúng là một sự phối hợp tuyệt vời. À, không đúng, phải là gian phu phối với da^ʍ phụ mới là sự phối hợp tuyệt vời, cho nên tiếp theo chúng ta phải làm một số chuyện nữa…” Thái đưa ngón tay vào hoa huyệt sớm ướt đẫm của Thủy Băng Tịch dây lấy âm hạch đỏ rực sung huyết lên ngón tay khảy khảy đung đưa, hắn nhìn không những giống lưu manh, còn giống tên đại lưu manh siêu cấp.
Thủy Băng Tịch đã mất bình tĩnh, nàng chỉ than thở ậm ờ, khi bị tình lang đùa bỡn thầm mừng số mệnh thật tốt, đυ.ng phải người hiểu mình như Thái đυ.ng tới đâu nàng thở gấp đến đó.
Hắn hơi lưu luyến nhả ra nơi giao lộ giữa hai chân nàng, ngồi xổm ưỡn cự vật còn lóng lánh ái dịch của hắn đến trước mặt Thủy Băng Tịch.
Thủy Băng Tịch nảy sinh ý nghĩ phức tạp, lại thêm ánh mắt ám muội của hắn, nội tâm nàng rối loạn cả lên, bởi chú ý đến thân phận của mình, Thủy Băng Tịch đành đè nén xúc cảm muốn ngậm nó vào miệng, nhưng tình cảm là thứ rất kì diệu, càng đè nén nó lại càng phát triển rất nhanh.
Nàng len lén nhìn ở cạnh nàng Tô Tuyết nhắm nghiền mắt, nàng ngoài mặt kiên trì, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận mình rất thích nó chọc vào bên trong âʍ đa͙σ mình, những cám dỗ quá lớn Thủy Băng Tịch vẫn không kềm được, ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà nàng lại đưa tay ra nắm lấy nó. Một người thân là nữ hoàng mà không ngờ lại nghĩ ngợi khao khát đến vậy nghĩ tới đó, Thủy Băng Tịch chột dạ, đến nỗi hắn đưa món đồ chơi của hắn đến trước mặt nàng, nàng cũng không ngại vuốt ve, nàng cũng muốn tình lang sướиɠ khoái như mình, mà không biết phải làm sao lúng túng nắm vuốt lên xuống.
Thái thì vốn cho là Thủy Băng Tịch sẽ né tránh, nhưng vượt ngoài ý nghĩ của hắn nàng không những không tránh, mà còn chăm chú nhìn con quái vật kia không chớp mắt âu yếm nó như bảo bối của mình.
Theo nàng cảm nhận quái vật rất hung ác, gân xanh nổi gồ lên những những con giun nhỏ, cái đầu bóng loáng, cái thân đen đen, dài đáng sợ, ngầm chấn kinh, chỉ là không lộ thần sắc ra ngoài mặt.
“Lão bà a thật tuyệt…” Mặc dù kỹ thuật không tốt nhưng tay nàng rất mềm mại sờ một chút hắn cứng như sắt, tay hắn không ngừng vần vò âʍ ɦộ của Thủy Băng Tịch. Làn hương thơm diệu kỳ diệu kia khiến hắn cảm thấy rất khoan khoái, rất hưng phấn.
Hắn lại bước một bước tới trước Thủy Băng Tịch, con quái vật hung ác kia đã đứng sừng sững trước môi nhỏ của nàng.
Thủy Băng Tịch toàn thân lõα ɭồ bắt đầu lo lắng, nàng biết hắn sắp làm gì, vì khi nhìn lén nàng cũng thấy các tỷ muội đều rất thương yêu nó ngậm mυ'ŧ rất thành thạo. Nàng nỗ lực muốn làm cho nội tâm mình bình tĩnh lại, nhưng cây cự vật đáng sợ đó lại ở ngay trước mặt, còn không ngừng rung bật, giống như chiến sĩ đang ra oai, Thủy Băng Tịch trong lòng rối loạn.
Thấy Thủy Băng Tịch nhìn dương cụ của mình chẳng hề động đậy, ánh mắt không ngừng lấp lánh môi nhỏ mấp máy, mê hoặc vô hạn. Hắn rất muốn biết Thủy Băng có bằng lòng bước đi bước đầu tiên.
Hắn không thích cưỡng bách nữ nhân, càng không thích cưỡng bách nữ nhân mình thích. Muốn có được nữ nhân mình thích, hắn sẽ tìm mọi biện pháp để quyến rũ. Đương nhiên Thủy Băng Tịch nàng cũng không ngoại lệ. Hắn lại nhích về phía Thủy Băng Tịch một chút. Lần này, cái thứ to lớn kia cách môi nàng chỉ khoảng mấy phân.
Thủy Băng Tịch nội tâm đấu tranh kịch liệt bắt đầu dao động, cái thứ đặc trưng nam nhân đó lại bày ra ngay trước mắt nàng, lại gợi lên nỗi mong mỏi trong lòng nàng, mong mỏi có một ngày, mong mỏi cái thứ cự vật nhìn thì đáng sợ nhưng thật ra lại đáng yêu đó lấp đầy bến cảng trống rỗng của bản thân. Thủy Băng Tịch biết rõ, cái thứ đó của nam nhân không phải thứ gì cũng có thể thay thế được, nhìn các tỷ muội chăm sóc cho nó tận tình là biết.
Nhưng Thủy Băng Tịch cắn răng hạ quyết định, hắn là nam nhân của mình nàng thầm trấn an như vậy. Rồi nàng nhìn Thái ôn nhu cùng ấp úng nói.
“Được, thϊếp sẽ ngậm nó vào… nhưng chỉ một chút chàng phải đút nó vào bên trong thϊếp…” Thái mừng như rúm gật đầu trùng điệp.
Cái tên lưu manh đáng ghét này không ngờ lại khinh bạc mình như vậy không thương hoa tiếc ngọc, biết mình khó khăn vẫn chèn ép, Thủy Băng Tịch chửi lớn trong lòng. Khẩu thị tâm phi vậy thôi nàng vẫn từ từ đưa hé hai cánh môi đỏ mộng ra, dùng lưỡi quét một đường vòng quanh cự vật của Thái. Vào nháy mắt lúc lưỡi đinh hương mỹ diệu mang theo nhiều xúc cảm của nàng tiếp xúc với đầu cự vật, Thủy Băng Tịch và Thái đều chịu một cơn chấn động cực lớn. Thủy Băng Tịch đỏ mặt càng thêm kiều diễm, dươиɠ ѵậŧ của hắn càng cứng hơn, cứng như thép luyện trong khoang miệng nàng. Quá to nàng hé miệng ra hết cỡ ngậm đầu rùa vào khoang miệng từ từ nắm lại mã nhãn dùng lưỡi khuấy đảo, hắn thiếu chút nữa thì bắn vọt ra linh hồn xuất khiếu mà thăng thiên.
“Được, được rồi… không muốn… thϊếp muốn chàng vào…” Thủy Băng Tịch thẹn thùng nhả ra, nhắc nhở hắn.
Thái như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lẩm bẩm sao có thể chỉ như vậy mà là “được rồi” chứ? Thái lắc lắc đầu nói.
“Thêm một chút chứ không phải là mυ'ŧ nửa giây, chỉ làm như vậy chỉ là chạm một cái, như vậy đâu có được” Thủy Băng Tịch yêu kiều lườm hắn một cái, bất lực lại môi thơm hé ra. Lần này nàng ngậm lấy con quái vật, con quái vật đó vẫn cứ rung rinh đảo qua lại trong khoang miệng nàng, rung đến nỗi lòng Thủy Băng Tịch càng lúc càng bứt rứt. Nàng liều mạng liếʍ lấy quái vật. Lần này quái vật rất nghe lời, nhưng lại càng to hơn, Thái thở khó nhọc nhìn nàng, bên miệng nàng trong ấm áp còn hơn chơi âʍ ɦộ nữa.
“Mυ'ŧ như mυ'ŧ kẹo hồ lô ấy lão bà…” Không ngờ Thái lại nói với giọng khàn khàn cầu xin, xoa mái tóc dài của nàng như cỗ vũ.
Thủy Băng Tịch hơi khó chịu tên này đúng là được đằng tây sấn đằng đông, cái lưỡi dần như linh xà từ từ chuyển động lên xuống mấy cái, rồi ngừng lại, nhả ra.
“Vậy đâu được, thời gian quá ngắn… lão bà muốn mưu sát phu quân sao?” Thái quen ăn bén mùi, thậm chí hắn quên cả thân thể tuyệt diệu của nàng, chỉ chuyên tâm nhìn gương mặt nàng cùng lưỡi đinh hương nàng hoạt động.
“Hừ, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, xong rồi còn không vào thϊếp rời đi…” Thủy Băng Tịch trừng mắt lên với hắn, tư thế này rất ám muội nàng đang ngồi xổm trước mặt hắn.
“Chưa xong được, cứ thêm một giờ, xong lập tức vi phu quân cho vào, phải ướt mới dễ vào nha, nàng thấy Tuyết tỷ, không làm ướt đã cho vào rất đau không phải sao?” Thái đưa ra cho khuyên giải hay ho.
Thủy Băng Tịch tức giận lắc đầu: “Một giờ thì miệng thϊếp mỏi chết…” Nàng thầm nghĩ còn không phải Tô Tuyết bị xú phu quân chàng đâm cho rêи ɾỉ kêu cha gọi mẹ sao, tên này chỉ biết khi dễ nàng, dụ dỗ nàng thôi.
“Tịch nhi, miệng nàng sao mà đẹp thế, như vậy đi, giảm bớt một chút, nửa giờ…” Thái tán thưởng nịnh nọt nàng và có thừa thời gian, hắn chẳng hề sốt ruột.
“Không được, nhiều thời gian quá, tối đa là hai phút… thϊếp chỉ làm được vậy…” Không ngờ Thủy Băng Tịch lại mặc cả với hắn, dù nàng cũng thích cảm giác này nhưng không thể nói ra miệng được, quá xấu hổ rồi.
Hắn hơi thất vọng thôi hai phút thì hai, âʍ ɦộ nàng đã sớm lầy lội không chịu nổi rồi, hắn chỉ cần cắm vào là xong việc nhưng cái gì cũng phải dạo đầu nha.
“Được, Tịch nhi nàng bắt đầu đi…” Nói rồi, Thái ngồi xuống cạnh, vòng tay ôm lấy eo Thủy Băng Tịch, eo nàng đầy nhục cảm, hắn quên bén đi nãy giờ chỉ mê đắm trong miệng nàng, hắn nhịn không được vê một cái, tay kia đã tóm lấy nhũ phong tròn lẳn săn chắc phong mãn của nàng.
“A, phu quân nhẹ tay một chút…” Đột nhiên Thủy Băng Tịch lớn tiếng rêи ɾỉ với sự thô bạo của hắn khiến nàng đau. Nàng biết rất rõ trình độ mẫn cảm của thân thể mình. Bình thường chỉ cần bản thân chạm khẽ vào những chỗ mẫn cảm là thân thể đã mềm nhũn ra huống hồ chi bây giờ bàn tay thô ráp của hắn, đặc biệt là kí©ɧ ŧɧí©ɧ những vùng đất mẫn cảm, bởi vậy nàng mới cự tuyệt nếu để cho nàng mυ'ŧ cả nửa giờ, e rằng bản thân sẽ biến thành một ả đãng phụ vô sỉ mất, Thủy Băng Tịch cười khổ trong lòng, nàng rất oán giận thân thể bản thân.
Hắn cũng không ngờ Thủy Băng Tịch mẫn cảm như vậy, nghĩ lại chắc do nàng nhìn nhiều quá nên mẫn cảm cũng phải, hắn hưng phấn nắm lấy đầu nàng đung đưa ra vào quái vật đôi môi nàng.
“Ưm… thϊếp tự làm đừng đẩy…” Thủy Băng Tịch dùng hai bàn tay ngọc đẩy hắn ra, nếu không phải vì thể chất đặc thù nàng nào cần như vậy, trực tiếp đè hắn ra điên cuồng cưỡi lên người hắn rồi, nhưng sớm thôi nàng sẽ báo thù, còn bây giờ cứ chiều theo ý hắn nàng tự nhủ với mình như vậy.
“Được” Đương nhiên hắn đồng ý liền miệng, hắn đẩy nàng nằm ngửa ra, thẳng xuống thảm hoa, hai chân hắn chỉ đành quặp lấy cái đuôi tinh xảo của nàng, hai cơ thể không một mảnh vải quấn lại một chỗ như kỳ tích.
Thủy Băng Tịch đành chịu, nếu như đã đáp ứng sẽ gắng làm nên ra sức dùng lưỡi đảo quanh thân cự vật tiếng “chẹp chẹp ọp ọp” theo tiết tấu nàng nhả ra nuốt vào mái tóc nàng cũng lay động, hắn hơi đê mê cứ thoải mái mà nhìn vị Nhân Ngư nữ hoàng liếʍ mυ'ŧ, lại quan sát con quái vật kia dần uớt át bởi mật dịch từ miệng nàng tiết ra, quái vật ngỏng cao đầu. Thủy Băng Tịch hết hồn trước năng lực của con quái vật này nó lại to hơn một vòng rồi, khoang miệng nàng bị lấp đầy như muốn rách vậy, đồng thời nàng cũng lo lắng cho tiểu huyệt của mình, lo lắng tiểu muội của mình liệu có chịu đựng nổi cái thứ đáng sợ này không, đồng thời nàng cũng ra sức phun ra nuốt vào “chậc chậc” liên tục vang lên. Có lẽ không thành vấn đề, dến hài tử còn có thể sinh ra được, cái thứ này thì có gì đáng sợ chứ? Nhưng, cái thứ to lớn đến thế này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, trời ạ, cái thứ này thật nóng miệng mình như muốn bỏng rồi.
Nghĩ ngợi là như vậy nhưng Thủy Băng Tịch rất tự nhiên vận dụng thủ pháp vuốt tuốt như mυ'ŧ kẹo hồ lô, thủ pháp này không cần bất kỳ ai dạy dỗ hướng dẫn, nữ nhân bẩm sinh đã biết vận dụng, huống chi là 239 năm thoạt nhìn là biết thiên phú không thể nói là trác tuyệt, nàng cũng biết giúp nam nhân vuốt tuốt dùng lưỡi khuấy đảo, hắn thấy giống như việc đâm thọc giữa nam nữ vậy đặc biệt thích thú, nàng thỉnh thoảng lén liếc hắn một cái, chỉ thấy hắn khép hai mắt lại, dáng vẻ rất hạnh phúc quên luôn cả việc xoa âu yếm mình thật đáng hận, thậm chí chính nàng cũng quên việc 2 phút mà nàng đã đáp ứng hắn cứ nhả rồi lại nuốt vào.
Thủy Băng Tịch muốn khóc, nghĩ lại mình thân là Nhân Ngư nữ hoàng cao quý bình thường được người kính trọng, bây giờ lại trần như nhộng sờ sịt hạ thể của một vãn bối, nhưng ai bảo hắn là nam nhân của mình chứ.
Hắn căn bản không hề nhắm mắt, vì để giảm bớt cảm giác xấu hổ cho Thủy Băng Tịch, hắn cố ý khép mắt lại thành một khe hẹp, đột nhiên thấy nàng hơi muốn khóc, hắn cũng nhìn thấy, lòng cũng mềm xuống. Vẫn nói nước mắt là vũ khí mạnh nhất của nữ nhân để đối phó với nam nhân, điều đó hoàn toàn đúng, Thái chịu thua sợ nhất chính là nước mắt của nữ nhân, đột nhiên, con quái vật đang ngỏng cao đầu, oai phong lẫm liệt mềm rũ xuống.
Thủy Băng Tịch kinh ngạc trợn to mắt, không nghĩ tới việc gạt nước mắt nơi khóe mắt, nàng ngước nhìn hắn với vẻ nghi hoặc khó hiểu, giống như nói, không liên quan tới thϊếp à, cái thứ đó đột nhiên xìu xuống chẳng hiểu ra làm sao cả.
Thái ngồi dậy, nhìn Thủy Băng Tịch nước mắt vòng quanh, nhẹ nhàng nói.
“Là phu quân đáng chết… để vi phu hảo hảo bù đắp cho Tịch nhi được không…” Hắn lại bổ sung thêm khiến cho Thủy Băng Tịch hơi bất ngờ tên này đột nhiên nói gì vậy cái gì mà Tịch nhi nàng còn hơn tuổi hắn rất nhiều đấy, nhưng nội tâm rung động lại bán đứng nàng, nàng rất muốn nghe nữa, nên cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
”Nói thật lòng, từ lần đầu nhìn thấy nàng, quả thật đã nhất kiến chung tình nàng như là nữ thần trong suy nghĩ của ta, nếu như có được nàng, ta thà rằng buông bỏ hết thảy là lời thật lòng, nàng có thể không tin nhưng thiên địa làm chứng, còn như vì sao phu quân làm cho nàng nhục nhã như vậy, vi phu cũng không biết nữa, có lẽ là lo sợ mất nàng, cho nên mới liều một phen được ăn cả ngã về không. Nhưng phu quân thực sự không muốn làm hại đem lại tổn thương trong lòng nàng, càng không muốn nàng rơi nước mắt” Hắn nói một tràng, đến nỗi Thủy Băng Tịch nghe cũng cảm thấy thương tâm, nàng không ngờ nổi nội tâm hắn lại có tình cảm phức tạp như vậy, nàng chỉ tưởng rằng hắn muốn mình khuất nhục hầu hạ hắn, càng không ngờ nổi hắn lại sợ nước mắt nữ nhân. Nàng nghe người trưởng bối nói, nếu một nam nhân sợ nước mắt nữ nhân, vậy người đó nhất định là nam nhân tốt. Bởi vì chỉ có nam nhân giàu tình cảm mới sợ nước mắt nữ nhân. Nam nhân có tình cảm phong phú có xấu thì cũng không đến nỗi xấu xa lắm, nàng ngẫm nghĩ đúng thật như vậy chung đυ.ng cho đến nay thì các tỷ muội cũng chưa từng khóc bao giờ.
Trái tim Thủy Băng Tịch đột nhiên mềm lại, tâm tư vừa rối bời lại mâu thuẫn khiến nàng không biết phải làm sao, vừa vặn đúng lúc đó, một cái ôm của hắn đã triệt để phá vỡ phòng tuyến của Thủy Băng Tịch, nàng dè dặt một thoáng, rồi ngả vào lòng hắn, vầng ngực rộng giống như một mặt tường vững chắc, dựa lên bức tường trái tim đó, một cảm giác an toàn khó diễn tả thành lời dần lan ra khắp toàn thân Thủy Băng Tịch mơ mơ màng màng.
Hắn tất nhìn ra nữ nhân mơ màng rất dễ đầu hàng, nữ nhân chỉ cần trái tim đầu hàng thì nhục thể cũng đầu hàng theo, nàng không chống cự rất tự nhiên, tay gã bắt đầu yêu tha thiết khuôn mặt, đôi môi, cần cổ, nhũ phong, sau đó là nhũ đầu mẫn cảm của Thủy Băng Tịch, nhũ đầu màu hồng phấn nhạt rất nhỏ, nhưng dưới sự vân vê nhẹ nhàng của ngón tay hắn, nhũ đầu lớn dần, lại còn chuyển sang màu hồng, hồng đẹp đến như muốn ứa nước ra.
Mặc dù hắn rất tập trung tinh thần, nhưng hắn vẫn quan sát người đẹp trong lòng, sự biến hóa cực kỳ nhỏ bé của Thủy Băng Tịch không thoát khỏi ánh mắt của hắn, hắn phát hiện cái đuôi đẫy đà của nàng không ngừng quắp vào nhau chà sát vào đùi hắn, khuôn mặt đang nép sát vào ngực hắn cũng phả ra hơi nóng như lan nặng nhọc.
Hắn biết Thủy Băng Tịch lại đã động tình. Đương nhiên hắn không dễ dàng bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy, tiếp theo đó, cặp nhũ phong đẹp đẽ của Thủy Băng Tịch bị dồn ép một cách vô tình, ép chặt đến sắp biến hình.
“A, ô ô, đau… thϊếp…” Thái đáng hận còn dùng ngón tay kẹp mạnh nhũ đầu của Thủy Băng Tịch, hơn nữa còn không ngừng lấy sức kéo lên, việc đó khiến Thủy Băng Tịch cảm thấy rất đau đớn cũng rất có kɧoáı ©ảʍ, nàng phát ra tiếng thét chỉ là tượng trưng thôi, nàng sợ mình thất thố mà rêи ɾỉ.
Nhưng hắn cũng không vì thế mà xúc động, hắn biết, lúc nữ nhân động tình, nhũ đầu chịu sự ma sát nên sinh ra cảm giác đau đớn, cảm giác đó cũng vô cùng dễ chịu, quả nhiên đúng như dự trừ, hắn không hề giảm bớt lực lượng chút nào mà tiếng thét của Thủy Băng Tịch đã biến thành tiếng rêи ɾỉ.
“Ưm… Ân…” Tay nàng đột nhiên ôm chặt lấy hắn, móng tay nhọn đâm vào da thịt sau lưng Thái, trong cảm giác đau đớn đó, hắn cũng cảm nhận được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng có.
Nam nhân còn kích động hơn nữ nhân, đó là lời nói thật, sự thận trọng của Thủy Băng Tịch có thể làm cho du͙© vọиɠ bản thân kiềm chế rất lâu, còn nam nhân lại rất khó, càng khó mà nhẫn nại, hắn bế Thủy Băng Tịch lên, áp nàng xuống dưới thân, sau đó điên cuồng hôn lên đôi môi hồng của nàng, đôi đỏ như máu, như trái cây chờ hái, chẳng hề do dự hái trái cây đỏ thắm đó vào trong miệng mình.
Đã gần 23x năm Thủy Băng Tịch không biết đến nụ hôn, hôn môi thế nào nàng cũng chẳng thành thục hơn một thiếu nữ bao nhiêu, lưỡi hắn rất khó cạy mở hàm răng của nàng, Thái chỉ đành nhéo mạnh nhũ đầu trên con bạch thỏ của Thủy Băng Tịch một lần nữa, Thủy Băng Tịch làm gì chịu thấu “A” lên một tiếng, hắn lập tức thừa cơ xông vào, săn lùng cái lưỡi mềm mại kia.
Sự dã man và thô lỗ của hắn đã phóng thích tìиɧ ɖu͙© trong lòng Thủy Băng Tịch đè nén nãy giờ, nét duyên dáng trời sinh bò lên khuôn mặt xinh tươi của nàng, nàng hôn môi càng lúc càng thuần thục, thậm chí nàng còn ngậm lấy đầu lưỡi hắn để trêu ghẹo Thái, lửa dục của hắn dâng cao, nhưng phản ứng của Thủy Băng Tịch khiến hắn cũng phải giật mình không hổ là đệ nhất mỹ nhân đông vực thiên phú rất ghê gớm nhưng làm sao bằng lão luyện trùm phim jav hắn chứ hắc hắc.
Nhưng hắn sai lầm nghiêm trọng, hắn phát hiện Thủy Băng Tịch đã biến đổi, biến thành một con rắn, một con rắn mỹ nữ rất biết quấn lấy, bởi vì hắn đã bị lưỡi Thủy Băng Tịch siết chặt, hắn có muốn tiến tới một bước cũng rất khó, chỉ có thể điên cuồng hôn lên đôi môi, cần cổ và vành tai Thủy Băng Tịch.
Nàng thì say mê hưởng thụ, nhưng nàng không thỏa mãn, nàng tóm lấy tay Thái, đặt lên trên nhũ phong của nàng, nàng đang ra tín hiệu, đương nhiên hắn quá quen thuộc hiểu dấu hiệu giữa nam nữ đó. Miệng hắn điều chỉnh mục tiêu công kích, những nụ hôn như mưa giống như đạn pháo rơi xuống vùng đất núi đồi nhấp nhô, không đỉnh cao nào không chạm tới, mềm mại không chán tay.
“Ách… phu quân… đừng… thϊếp muốn…” Thủy Băng Tịch, ngượng ngùng khi nói nhưng động tác lại rất lộ liễu, đưa bàn tay xinh của nàng ra, tóm lấy con mãng xà đã tràn đầy sinh lực, lại còn lão luyện tuốt lên vuốt xuống.
“Muốn gì vậy Tịch nhi?” Thái đã tách cặp hai múi thịt ra giữa cái đuôi ngoe nguẩy, trong khu rừng xanh biếc rậm rạp có một dòng suối nhỏ, trong khe suối nước chảy róc rách, trơn trượt còn nhiều hơn trước đó, nơi nguồn nước không ngờ lại có màu hồng phấn non mềm hệt như của thiếu nữ, dù đã thấy một lần, nhưng lần nữa thận trọng ngấm khiến hắn kinh ngạc thán phục không thôi.
“Thϊếp không biết… thϊếp khó chịu…” Thanh âm nũng nịu cùng lẳиɠ ɭơ, tình cảnh của Thủy Băng Tịch khiến cho hắn kinh ngạc đến trợn mắt há miệng nàng vậy mà như Tuyết tỷ? Chỉ thấy tay Thủy Băng Tịch đột nhiên bỏ con mãng xà to đùng của hắn ra, di chuyển đến mật huyệt bản thân, ngón tay non mềm như cọng hành nôn nóng chọc vào trong khe phân bố những nếp thịt, bàn tay còn lại ốp lên nhũ phong bản thân, dùng sức vò nắn ánh mắt khêu khích sóng mắt lưu chuyển nhìn hắn đầy mị lực như bảo hắn mau tới đây làm nàng.
Bức tranh tự an ủi sống động đó khiến hắn ngừng mọi động tác lại, mới đầu hắn hưng phấn thưởng thức, nhưng dần dần hắn không kìm chế được nữa, biết kiểu tự an ủi như vậy thật ra là nỗi bi ai của nữ nhân, chẳng một nữ nhân nào tình nguyện mình tự an ủi mình, nữ nhân cần chính là nam nhân, nàng đã cô độc lâu rồi, nỗi khát khao tình yêu, tìиɧ ɖu͙© giữa nam nữ của nàng đã trở nên mơ hồ và da^ʍ, hắn vồ vào ép nàng dưới thân thương yêu giữ lấy ngón tay đang hoạt động trong mật huyệt, rút ra, trên ngón tay đó còn dính theo chất dịch trong suốt.
Nhìn thấy tay mình bị hắn nắm chặt, nàng vừa ném cho hắn cái mị nhãn vừa hổ thẹn. Thủy Băng Tịch thấy hắn vẫn chưa động nàng khó nhọc uốn éo thân thể, phát ra tiếng “ô ô” tỏ vẻ kháng nghị, hổ thẹn vì bản thân không ngờ lại tự an ủi trước mặt một nam nhân, tình cảnh đó khiến nàng hổ thẹn đến không biết giấu mặt vào đâu. Nàng không ngờ nổi mình lại thất thố đến độ như vậy.
“Ô ô, ô ô… phu quân còn không mau đến thϊếp khó chịu… Ô ô…” Khí chất cao quý nữ hoàng của Thủy Băng Tịch trong thoáng chốc biến mất, thay vào đó là dáng vẻ vừa lả lơi vừa đáng thương của một tiểu nữ nhân.
Hắn ôn nhu cắn nhẹ lên nhũ đầu của Thủy Băng Tịch, nói.
“Được vi phu không đùa Tịch nhi nữa… lập tức vào được không… thỏa mãn lão bà được không?” Thủy Băng Tịch thẹn thùng nhìn con quái vật hung ác của hắn lắc lư trước âʍ ɦộ nàng, dường như nàng đang khát vọng điều gì đó.
Thuận theo ánh mắt của Thủy Băng Tịch, hắn phát hiện cái gì làm nàng chuyên tâm như vậy, hắn gian giảo cười nói:
“Muốn tiểu đệ của phu quân không? Tịch nhi có đồng ý để phu quân dùng cái này ăn hϊếp tiểu muội không?” Hắn cố ý để qυყ đầυ đang trợn mắt chạm nhẹ quệt qua lại lên âm thần của của nàng, đó đúng là sự khêu gợi đáng sợ.
Thủy Băng Tịch cuống lên, lộ ra dáng vẻ ngây thơ của nữ nhân, chẳng còn để ý gì đến phong độ Nhân Ngư nữ hoàng nữa, nũng na nũng nịu giải thích.
“Thϊếp… thϊếp nguyện ý mau vào đi phu quân… mau cho tiểu đệ của phu quân ăn hϊếp tiểu muội của thϊếp…” Nói rồi, nàng tự mình nhịn không nổi muốn bật cười.
“Vậy ý Tịch nhi nói là, cái thứ này có thể ức hϊếp tiểu muội nàng?” Hắn lại cọ xát lên âm thần của Thủy Băng Tịch, chỉ có điều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ này càng có lực sát thương, bởi vì, qυყ đầυ tròn tròn đã tách mở huyệt khẩu, nhưng lại lập tức rút lui.
“A, tất, tất nhiên có thể…phu quân thật đáng ghét, cọ, cọ xát nữa đi… cẩn thận thϊếp dùng tay chọc rách thứ đó…” Thủy Băng Tịch nũng nịu kêu lên.
Thái cười hắn biết bây giờ là lúc chinh phục nữ nhân tuyệt đẹp này, hắn đưa bàn tay của Thủy Băng Tịch dính đầy ái dịch lên ngậm vào miệng, mυ'ŧ sạch sẽ đám ái dịch trong suốt đó, sau đó cầm tay nàng đặt lên cự vật của hắn, nói với Thủy Băng Tịch.
“Để tránh cho lão bà nói là phu quân ức hϊếp, nàng cứ tự đưa nó vào trong đi” Thủy Băng Tịch lườm nguýt một cái bằng cặp mắt long lanh nước, nắm lấy nhục bổng thô chắc, nhắm chuẩn huyệt khẩu lầy lội, hẩy eo lên, lại còn ưỡn cái đuôi gập một lên để sát với cự vật kia, nhưng động tác tỏ ra hơi vụng về, nên tiểu huyệt tràn lan ái dịch kia cũng chỉ có thể đưa cự vật tiến vào một đoạn ngắn, mặt nàng căng đỏ lên, uốn éo khẩn cầu hắn.
“Phu quân… thϊếp không chịu chàng lại đùa bỡn thϊếp… mau động một chút đi” Hắn cũng không muốn trêu ghẹo Thủy Băng Tịch nữa hắn cũng hứng tới cực hạn, bởi tiếng gọi câu dẫn của con cái quá dụ người, cùng vì một làn hương thơm dịu rất đặc biệt đột nhiên lan tỏa ra, hơn nữa càng lúc càng thơm, càng lúc càng đậm, làn hương thơm dịu đó làm tê liệt thần kinh lý trí của Thái.
Ọc… Hắn điên cuồng đâm cự vật cứng rắn như sắt vào trong nhục huyệt của Thủy Băng Tịch vuợt qua cả tấm màn mỏng.
Không hề có tiếng động, Thủy Băng Tịch há to chiếc miệng xinh của nàng không hề cử động, chỉ có ánh mắt nàng thất thần cùng toé lửa nhìn hắn thần sắc thống khổ còn hơn bị luyện ngục.
“Tịch nhi nàng sao vậy nha?” Thấy dáng vẻ kỳ quái đó của Thủy Băng Tịch, hắn hơi kinh hoảng dừng lại động tác, hắn bất chấp vai bị móng tay cấu mạnh vào đau đớn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Thủy Băng Tịch.
Cũng may, Thủy Băng Tịch liền oa oa nửa khóc nửa nhõng nhẽo chất vấn hắn.
“Ai… Ui muốn mạng thϊếp cũng được, sao lại đột nhiên vào cả như thế? dẫu sao thϊếp cũng thân xử nữ mà chàng không thương thϊếp… Ô ô…” Hắn bừng tỉnh ai chết tiệt, sao mình lại quên chi tiết này cơ chứ, do hắn thấy nàng quá gợi cảm quyến rũ như đãng phụ lẳиɠ ɭơ nên cũng quên bén nàng là xử nữ, vì mỹ phụ hắn nắm trong tay cũng không ít.
“Phu quân sai, là phu quân đáng chết, nhưng phía dưới của Tịch nhi thật khít, có đau không?” Hắn ôn nhu hôn lên làn môi hồng xinh tươi như có nước của Thủy Băng Tịch.
“Thϊếp đau một chút thôi…nhưng nó to quá… tràn đầy cả bên trong thϊếp rồi nó còn đυ.ng đến cái gì đó muốn xuyên phá nó…” Thủy Băng Tịch nũng nịu cắn răng chịu đau nói ra cảm thụ bên trong mình với hắn, hắn cười đắc ý là đυ.ng tới cổ miệng tử ©υиɠ nàng, nơi đó thật sự có hấp lực rất cường đại thiếu chút hắn ngã ngựa mà phóng thích rồi.
Chỗ kết hợp hai người một dòng lạc hồng dần lí rí rỉ ra vì do dung hợp quá mức hoàn hảo, dường như không có kẻ hở cho thứ nối liền ái tình kia chảy ra nhiều. Cùng lúc đó Thủy Băng Tịch liền loé sáng lên cái đuôi ngư của nàng bỗng biến thành hai chân trắng nõn dài thẳng tắp không tỳ vết còn có vệt đỏ ửng như vừa thoát thai hoán cốt.
Hắn thở ra một hơi kìm nén cảm xúc muốn động thân, nhìn Thủy Băng Tịch dưới thân mình đang biến đổi cũng khá kinh ngạc, nàng hình như cũng để ý biến đổi của mình, dùng hai tay chống đẩy ngực hắn ra, hắn liền cúi người xuống ghé vào tai nàng nói nhỏ.
“Tịch nhi nàng vậy mà thành nhân rồi” Hắn nhìn đến hoa cả mắt khi thấy nàng biến ảo nhìn cặp chân dài miêng mang kia hắn chảy nước miếng ròng ròng.
“Ừm tất nhiên rồi bây giờ thϊếp chính thức là nữ nhân của chàng rồi hì hì đó là do di truyền nếu giao hoan với loài nào thϊếp sẽ theo giống loài đó đơn giản dễ hiểu” Thủy Băng Tịch gật đầu mỉm cười giải thích.
“Ồ” Thái gật gù tiếp thụ kiến thức còn có việc này sao hảo thật đấy.
Bất giác một cỗ nhiệt lưu chậm rãi tựu dừng lại nơi thần bí nàng bắt đầu cảm giác được bên dưới ngứa ngáy cần được gãi. Liền vặn vẹo eo liên tục.
“Phu quân mau động… Thϊếp ngứa quá” Tiếng cầu khẩn mê người của nữ hoàng nhân ngư thì không khỏi mị lực thập phần, hắn nghe xong dục hoả cũng tăng cao liền lui một chút dươиɠ ѵậŧ cũng đi ra 9 phần chỉ chừa đầu nấm ở bên trong, hai mép thịt lớn đỏ rực của nàng vì vậy cũng lật ra.
Ọt… gấu eo hắn trầm xuống kết hợp hai người lại, côn ŧᏂịŧ lần nữa chìm sâu vào hoa phòng ướŧ áŧ lầy lội của Thủy Băng Tịch.
“Ưm… Thật thoải mái… thêm một chút lực phu quân mạnh hơn…” Thủy Băng Tịch cảm thụ được cự vật kia lại lấp đầy âʍ ɦộ mình, càng vong tình kêu la lý trí còn sót lại biến thành da^ʍ thanh lãng ngữ êm tai, lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đánh sâu vào nội tâm nguời nghe chính là hắn, không kiêng kỵ kế bên là chúng nữ cùng muội muội Tô Tuyết,
“Ư… Ưm chết thϊếp rồi muốn chết rồi… ô ô” Thủy Băng Tịch cơ hồ rêи ɾỉ như khóc, khi cảm nhận được hắn cường liệt tăng tốc bên trong hoa huyệt mình, càng vặn vẹo dữ dội hơn nghênh hợp động tác của hắn.
Hắn hì hục rút ra chín nông một sâu mới đầu còn khó khăn, nhưng dần dần âʍ ɦộ nàng ứa ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ càng trơn trượt, hắn nhìn hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© kết hợp côn ŧᏂịŧ láng bóng ra ra vào vào, cánh hoa lớn ươn ướt của nàng trùng điệp đóng lại mở ra rất thích kích thị giác hắn tăng thêm lực đạo.
Bạch… Bạch… Bạch tiếng va chạm hai bộ vị khi hắn đâm quá lực.
“A… Á… Ân Thϊếp muốn tới… Thϊếp ra rồi…” Theo những cú đâm thọc như trời giáng nàng thở hổn hển âm tinh cùng lúc tưới lên côn ŧᏂịŧ hắn vẫn cư nhiên ra ra vào vào.
Hắn liền thay đổi tư thế lật nàng sấp xuống côn ŧᏂịŧ vậy cũng rời khỏi âʍ đa͙σ hơi sưng đỏ, áp sát hạ thân tách hai mông trắng tuyết nàng ra nhắm chuẩn ngay âʍ ɦộ đang chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Ọt~~ côn ŧᏂịŧ cự đại lần nữa xông phá hoa huyệt, nàng trợn trắng mắt chưa kịp hưởng thụ dư vị, lại bị tống vào tiếp nàng cảm nhân đồn bộ đã cảm giác thấy hắn có lực lượng áp lên đồn bộ ép nàng toàn thân xụi lơ cơ hồ quên mất nàng là Nhân Ngư nữ hoàng, thật giống như bị cưỡиɠ ɠiαи vậy.
“A ha… Tịch nhi nàng khít quá bên trong nàng như bóp nghẹt lấy tiểu đệ phu quân rồi” Hắn cợt nhả vươn thẳng người lên, sau đó từ từ rút dươиɠ ѵậŧ to lớn kia từ trong mật huyệt của Thủy Băng Tịch ra.
“A… Ưm…” Cự vật rút ra kéo theo cả một mảng da^ʍ nhục non mềm, có thể thấy sự ma sát mạnh mẽ đến thế nào Thủy Băng Tịch nhịn không nổi kêu lên sóng sau cao hơn sóng trước tận tình đưa tiểu muội ra cho hắn làm.
“Nhìn kìa, Tịch nhi nhìn xem tiểu muội của nàng khít đến thế nào, nàng xem, nước cũng chảy ra kìa còn rất nhiều nàng còn da^ʍ hơn Tuyết tỷ haha…” Hắn đắc ý bày thứ đồ của hắn ra với Thủy Băng Tịch, nhưng nàng nào nhìn thấy được đâu chỉ có thể mắng hắn.
“A… Chết tiệt xú phu quân thϊếp hận chàng… Ưm…” Ái dịch lan ra tưới nhuần cho cả nhục huyệt, Thủy Băng Tịch cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nàng ngượng ngùng không thôi, nàng bị hắn áp dưới thân tùy hắn đùa bỡn nên không thể làm gì ngoài thoải mái rêи ɾỉ.
Thủy Băng Tịch ôn nhu phối hợp với sự chuyển động của hắn, dần dần, bọn họ càng lúc càng hiểu ngầm, càng lúc càng tự nhiên, ái dịch tràn trề bôi trơn cho đường ống quấn quýt của họ, song phương bắt đầu hưởng thụ niềm vui của tính dục.
“A… Ưm thϊếp dễ chịu quá muốn ra… nhanh hơn đi phu quân…” Hai mắt nàng khép hờ như tơ kêu la.
“Hảo, xem phu quân có đóng chết đãng phụ nàng hay không, Ha khít thật” Hắn tăng nhanh tiết tấu cũng không nén nổi tình tự.
“Ư… đúng vậy chơi thϊếp đi… chơi chết thϊếp đãng phụ của phu quân… đúng vậy…Ưm tốt quá… Á… thϊếp lại tới…” Thủy Băng Tịch đón nhận hàng ngàn cú đâm chọt chọc khuấy được hắn thi triển côn ŧᏂịŧ phát sáng đại hiển thần uy làm cho nàng mụ mị đầu óc lại đạt tới đỉnh phong cao trào.
Hắn cũng không kềm nổi trước tiếng rêи ɾỉ mị hoặc như thế, kèm theo cự bổng trùng điệp bị bao vây bởi dâʍ ŧᏂủy̠ cùng vách thịt non mềm ngọ nguậy, kẹp chặt tinh quan mở ra mà chiếu thẳng tinh hoa nóng rực rót vào hoa phòng đói khát nhầy nhụa của Thủy Băng Tịch, hai hỗn hợp gặp nhau như cá gặp nước hoà quyện đầy mùi da^ʍ mĩ gương mặt nàng đỏ như gấc đầy kiều mị.