Thịt mềm xấu hổ hút chặt lấy ngón tay của Yến Thận, mấp máy khép mở hôn lên đầu ngón tay anh. Vì Thẩm Tuyển căng thẳng nên chẳng bao lâu sau, hoa huyệt đã chảy ra rất nhiều niêm dịch trong suốt, dính ướt ngón tay Yến Thận. Thẩm Tuyển cảm thấy bên dưới đã chảy nước ướt sũng rồi, cậu sợ Yến Thận thấy bẩn nên vội vàng nắm tay Yến Thận lôi ra ngoài, ai ngờ Yến Thận lại giữ chặt lấy eo cậu, anh hạ giọng khàn khàn mà hỏi, “Đây là cái gì?”
“Đây là…”
Yến Thận đút hai đốt ngón tay vào hoa huyệt chật hẹp kia để thăm dò, khiến sắc mặt Thẩm Tuyển trắng bệch. Cậu cố sức muốn thả lỏng cơ thể, lại phải thở hổn hển trả lời câu hỏi của Yến Thận, cho nên cậu hoàn toàn không chú ý tới mùi rượu trong phòng đã nồng tới mức khó thở, như làn sương mù đáng sợ bao vây cậu một cách chặt chẽ.
Yến Thận khác hẳn với hình tượng dịu dàng hằng ngày, anh thô bạo đút ngón tay chọc vào vách huyệt yếu ớt, móng tay nhẹ nhàng gãi lên thịt mềm bên trong như thể muốn Thẩm Tuyển lặp lại câu trả lời đáng xấu hổ vừa rồi, “Đây là cái gì?”
Thẩm Tuyển bị hỏi nhiều lần, tinh thần cậu tan rã, suy sụp bật khóc, cậu lắc eo mông muốn thoát khỏi ngón tay này nhưng lại bị Yến Thận giữ chặt eo rồi đùa giỡn. Khóe mắt Thẩm Tuyển rưng rưng, dươиɠ ѵậŧ của cậu từ từ giương cao lên vì bị ngón tay Yến Thận cọ xát hoa huyệt.
Bị người yêu đùa giỡn thô bạo tới mức cương lên…
Thẩm Tuyển không thể chịu đựng được sự xấu hổ này, cậu thít thít rơi nước mắt đáp trả, “Hoa huyệt… hoa huyệt của em… anh đừng chọc vào…”
Yến Thận nhếch môi mỉm cười, lúc này Thẩm Tuyển mới muộn màng nhận ra pheromone ập tới một cách đáng sợ. Người yêu túm lấy áo choàng tắm vướng víu của cậu, anh thấy được đôi vυ' căng mọng đầy đặn.
Yến Thận thì thào, “Cậu còn có vυ' nữa…”
Bầu vυ' to lớn, no đủ, đầṳ ѵú và núm đều là màu hồng nhạt, đều nở nang, cũng đang lay động xấu hổ trong ánh mắt của Yến Thận.
Ngón tay của Yến Thận đã bị hoa huyệt của Thẩm Tuyển mυ'ŧ ướt sũng, anh không nỡ nhưng rồi vẫn phải rút tay ra khỏi hoa huyệt ướŧ áŧ kia, thoa nước da^ʍ còn sót lại trên tay mình lên đầṳ ѵú. Sau đó, anh rướn người ngậm lấy núʍ ѵú kia, day cắn núʍ ѵú ngây ngô một cách ác liệt.
Thẩm Tuyển chỉ vừa bước vào con đường tìиɧ ɖu͙©, làm sao chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, cậu giãy giụa đấm đá mà hai mắt ầng ậng nước mắt, nhưng vẫn không thể trốn được. Đầṳ ѵú bị anh liếʍ, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ mυ'ŧ đùa giỡn.
Lúc này, đũng quần của Yến Thận cũng đã nhô lên, dán vào khe thịt đóng kín của Thẩm Tuyển qua một lớp vải quần, vuốt ve cọ xát, khiến hoa huyệt của Thẩm Tuyển chảy nước, như là Yến Thận đang cᏂị©Ꮒ hoa huyệt của cậu qua lớp vải quần vậy.
Quá đáng… anh Yến Thận thật là quá đáng…
Thẩm Tuyển chỉ muốn cho Yến Thận biết là cậu có hoa huyệt, nếu Yến Thận không ngại, bọn họ đang ở khách sạn bên ngoài trường, cũng đã quen nhau được hơn ba tháng, là lúc nên tiến thêm một bước, cho nên nếu Yến Thận muốn lên giường thì cậu… hoàn toàn cam lòng.
Chỉ là bây giờ Yến Thận đang đùa cậu thôi.
Yến Thận ngậm đầṳ ѵú được một lát, anh phát hiện chú thỏ con hư hỏng không nhúc nhích, bèn giơ tay vuốt ve gương mặt cậu, lúc này anh mới nhận ra là nước mắt giàn giụa khắp mặt cậu.
Yến Thận dừng lại, anh tỉnh táo hơn, “Cậu khóc cái gì thế?”