Thể Dục Sinh Ngực Bự Luân Hãm Sắc Tình

Chương 2

Bạch Du có chút không được tự nhiên, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ khiến cậu không tìm ra điểm bất thường nào.

Chỉ có khi ngón cái lơ đãng xoa vòng tròn trên đầṳ ѵú, cách lớp quần áo ma sát đến núʍ ѵú, khiến Bạch Du không nhịn được phát ra tiếng “ưm”.

Cậu đang muốn nổi nóng, thì thấy nam bác sĩ đã rút tay lại, vẻ mặt nghiêm túc trong công việc. Nói biết vấn đề của cậu, để cho Bạch Du cởϊ áσ nằm trên giường.

Khi Bạch Du phục hồi tinh thần lại, cậu đã cởi sạch quần áo nằm xuống. Tuy rằng cậu là một sinh viên thể thao, từ khi vào đội đã phơi nắng trên sân thể dục, nhưng vẫn không bị rám nắng, làn da trắng nõn quá mức cũng không ít lần bị người cùng đội trêu chọc, trắng thì trắng thôi, nhưng cậu vẫn rất rắn chắc. Cho dù là nằm, đường cong cơ bụng vẫn lộ ra rõ ràng.

Ánh mắt bác sĩ quét sơ qua cơ thể cậu, hai cơ ngực đầy đặn không được mềm mại như phụ nữ, mà tràn ngập sức mạnh, núʍ ѵú màu hồng nhạt giống như hai hạt nhụy hoa tươi sống trong không khí, hô hấp của bác sĩ tựa hồ trở nên nặng nề hơn.

"Khối cứng ở ngực phải xoa bóp mới có thể bớt đau, nếu không sẽ rất đau, thời gian dài có thể dẫn đến tổn thương." Giọng điệu của nam bác sĩ vẫn rất nngheem túc.

Bạch Du nghe anh nói như vậy, có chút sợ hãi, trong lòng có chút không được tự nhiên cũng bị sợ hãi hòa tan đi chút ít.

Bác sĩ lấy một ít dầu thuốc màu trắng sữa lên tay, hai tay chà xát qua lại, cho đến khi dầu dược hóa thành chất lỏng gần như trong suốt, sau đó hai tay đặt lên ngực Bạch Du.

Nhiệt độ hơi lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh mẫn cảm của Bạch Du, cậu có thể cảm giác được bàn tay bác sĩ phủ lên hai bầu ngực sữa, từ từ xoa bóp ép sát hai đầu ngực lại gần nhau, khiến cho cậu xấu hổ muốn chết, tay còn không ngừng mạnh mẽ vuốt ve chỗ sưng, Bạch Du đau đớn lại mang có chút xấu hổ, trên mặt nhất thời có chút khô nóng, cậu không nghĩ tới ngực của đàn ông cũng có thể bị đùa bỡn như vậy.

Thô bạo chà xát qua lại, hai tay bác sĩ đột nhiên buông ra, đầṳ ѵú mất đi khống chế, rung động vẽ ra một đường sóng khiêu da^ʍ.

Bạch Du đỏ mặt nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ khó chịu này. Cậu cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng của bác sĩ đặt lên núʍ ѵú của cậu, động tác lúc này cũng không còn thô bạo nữa, mà là nhẹ nhàng đảo quanh ngực, bầu ngực trắng nõn đều được bao bọc trong lòng bàn tay của người đàn ông, dầu thuốc đã triệt để hòa tan trong đó, xúc cảm mềm mại trơn nhẵn tăng thêm vài phần ái muội.

Trải qua vài phút xoa bóp, cơn đau chậm rãi vơi đi, kɧoáı ©ảʍ với cảm giác tê dại khi bị xoa xoa ngực kéo tới ùn ùn, Bạch Du cảm thấy bác sĩ này có chút kỹ năng, quả nhiên không đau lắm, chỉ hơi ngứa ngáy tê dại.

"Ưʍ... Hơi ngứa một chút, bác sĩ." Bạch Du chậm rãi mở hai mắt ra, khóe mắt bị ngứa ngáy tra tấn thấm ra một chút ánh nước, mê ly nhìn bác sĩ cao lớn trước mắt.

Bác sĩ bảo Bạch Du thay đổi tư thế, ngồi ở bên giường, bác sĩ đứng sau lưng cậu. Hai người không có trao đổi ánh mắt, tư thế này ngược lại khiến Bạch Du cảm thấy không xấu hổ như vậy, thân thể cũng thả lỏng.

Hai tay bác sĩ vòng qua Bạch Du, nửa giam cầm ôm lấy nửa người trên của cậu, eo anh dán sát vào lưng Bạch Du, đầu ngón tay chạm vào núʍ ѵú, Bạch Du bất thình lình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát ra âm thanh rêи ɾỉ.

"Thả lỏng chút, phải khơi thông toàn bộ ngực mới có thể nhanh chóng khôi phục." Bạch Du nghe giọng nói bình tĩnh như trước của bác sĩ, không khỏi sinh ra một tia xấu hổ. Cậu nặng nề gật gật đầu, bác sĩ nghiêm túc trị liệu cho cậu như vậy, cậu lại đi suy nghĩ tới vấn đề khác, thậm chí dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân còn thiếu chút nữa là cương cứng.