Mãi một lúc lâu sau, cửa phòng mới có tiếng gõ, khuôn mặt lo lắng của Lục Lịch hiện ra: "Anh, anh không sao chứ? Em thấy anh đi lâu rồi mà khHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)ông về, em không biết anh ở đâu cho nên em đã hỏi nhân viên nhà hàng, Em vừa mới nhìn thấy anh hai ở chỗ này, anh không phải nói đoạn ghi âm kia không phải do anh ấy đưa cho cẩu tử sao? Chúng ta có cần tìm anh hai xin lỗi không?
Lục Tiêu đột nhiên hoàn hồn lại, khàn giọng nói một câu "Không cần".
Lục Lịch khô cằn lên tiếng đáp lại.
...
Trong phòng riêng, nhà tiên tri đứng một bên chuẩn bị bữa tối cho Phó Vân Triều và Lục Dư, trước khi rời đi còn cười nhắc nhở: "Hai người cứ thong thả ăn, từ cửa sổ này nhìn ra ngoài có thể thấy được những ngôi sao lung linh vô cùng đẹp."Hãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)
Lục Dư ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, cây cối ngoài cửa xanh mướt, nhìn thoáng qua bầu trời nơi xa có thể nhìn thấy được. Nhưng cậu đối với những ngôi sao mà nhà tiên tri nhắc đến lại không có hứng thú, hơn một ngàn năm cũng đủ để cậu nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp đẽ nhất, sáng ngời nhất, sau khi nhìn thấy quá nhiều, cậu không còn cảm thấy thú vị nữa. Cậu rũ mắt xHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)uống yên lặng ăn đồ ăn.
Động tác ăn uống của Lục Dư rất thanh nhã, nếu phải dùng một câu khó nghe chỉ đơn giản để hình dung thì đó chính là--căn bản không thể nào tưởng tượng được cuộc sống ăn xin của cậu ấy suốt hai mươi năm qua từ cách ăn uống của cậu bây giờ.
Ngón tay của chàng trai còn đẹp hơn đôi đũa ngọc được đặc biệt chế tác trong nhà hàng, xương không dày và rộng nhưng xương lại thon dài và trắngHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047) nõn tựa như tuyết, lại thêm vài phần ấm áp của nhiệt độ cơ thể.
Phó Vân Triều thích nhìn vào tay cậu, anh chống cằm ánh mắt tùy ý nhìn, nhưng khi anh mở miệng lại không chỉ đơn giản là tán: "A Dư không phải đang ngồi trước mặt tôi sao? Như thế nào lại chết rồi?"
Đôi đũa trong tay Lục Dư dừnvHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)g lại một chút, lạnh giọng nói: "Phó nhị thiếu không phải được đồn rằng đã nằm liệt giường ba năm sao, như thế nào lại tung tăng nhảy nhót vậy, gương mặt này trông đẹp hơn người bình thường"
Phó Vân Triều dùng ngón tay nhéo nhéo mặt mình, có thể cảm nhận được huyết mạch dưới làn da mềm mại, môi cong cong, nhẹ giọng nói: "Đây không phải là cái tốt mà ông trời ban ơn cho những thứ bẩn thỉu như chúng ta từ địa ngục bò lên sao? "
Chàng trai ngước mắt lên, khóe môi gợi lên không một chút cảm xúc: "Thật trùng hợp, ông trời cũng ưu ái một kẻ dơ bẩn như tôi đây".
Hai người nhìn nhau, cuối cùng tiên tri xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh quái dị.
Người đàn ông mặc lễ phục vẫy tờ vHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)é số mình trúng được, đôi mắt nheo lại: "Vé số đã trúng, cũng rút tiền rồi, có hai tin tốt, hai vị muốn nghe cái nào trước".
Phó Vân Triều nhìn hắn, tiên tri nhún vai: "Ba nghìn vạn* nha~"
(*): 3000 vạn nhân dân tệ (30.000.000 CNY) ~ hơn 101,6 tỷ VND. Theo ngày 4/10/2023.
Phó Vân Triều tỏ ra không có gì ngạc nhiên, chỉ cười hỏi: "Còn cái kia".
Nhà tiên tri: "Vừa mới đi ngang qua hai vị thiếu gia Lục gia kia, nghe nói Lục phu nhân đang ở viện dưỡng lão bỏ trốn rồi."