Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 59

Nói thật, Lục Dư cảm thấy Lục Tiêu người này có chút phiền phức. Mọi chuyện đã đến mức này, bất cứ ai cũng có thể thấy rằng Lục gia và Lục Dư chính là một mất một còn, trước mắt kết quả không phải Lục gia bị hủy trong tay cậu, thì chính là cậu Hãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)bị nhốt trong gông cùm xiềng xích của Lục gia. Vậy nên, bọn họ căn bản không có chuyện gì tốt để nói cả.

Đôi lông mày dày đẹp của chàng trai thay đổi theo vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng cũng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn rõ ràng, nhưng chưa kịp nói gì thì một bàn tay đã đặt lên ngón tay mảnh khảnh của cậu, Phó Vân Triều bình tĩnh nhéo nhéo vào đốt ngón tay của cậu, cười nói với cậu: "Tôi đi cùng em".

Lục Dư chưa kịp nói được hay không, Lục Tiêu đã cau mày nói: "Phó thiếu gia, tôi chỉ muốn nói chuyện với một mình với Lục Dư"

Phó Vân Triều ngước mắt lên, đôi mắt nâu lại trở nên u ám hơn màn đêm đen tối, nụ cười trên môi mỏng vẫn còn đó, nhưng không còn dáng vẻ làm bộ làm tịch ôn hòa. Sự giễu cợt trong giọng nói của anh vẫn còn đọng lại, vẻ mặt có chút ngây thơ: "Anh Lục, anh quên rồi à? A Dư và tôi là chồng chồng, giữa em ấy và tôi không có gì phân biệt. Bình thường không lên tiếng để em ấy phải chịu khi dễ, tôi kỳ thực có chút lo lắng cùng đau lòng."

Lục Dư tính tình mềm yếu, ít nói, luôn bị bắt nạt nào đó trưng ra vẻ mặt lạnh lùng rút ngón tay ra khỏi móng vuốt của Phó Vân Triều, đá vào bắp chân Phó Vân Triều ở nơi mà Lục Tiêu không hề nhìn thấy.

Phó Vân Triều cười nhẹ liếc nhìn Lục DHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)ư, người sau lại nhìn hắn với vẻ mặt lãnh đạm, trong mắt của Lục Tiêu cuối cùng cũng ý thức được giờ phút này đối với Lục Dư mà nói, người thân cận với cậu nhất là Phó Vân Triều.

Trong phòng, Lục Tiêu im lặng, sắp xếp lại lời nói trong lòng, Phó Vân Tiều ở bên cạnh luôn thì thầm điều gì đó với Lục Dư. Đáng tiếc, giọng nói nam nhân được ép thấp xuống, Lục Tiêu chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy chữ "A Dư" mơ hồ.

Một lúc lâu sau, trong căn phòng trống trải tĩnh lặng cuối cùng cũng bị giọng nói của Lục Tiêu vang lên xua tan: "Lục Dư, tôi muốn xin lỗi cậu về câu trả lời của Lục thị. Tôi tưởng cậu đã ghi lại đoạn ghi âm đó và gửi cho paparazzi——"

Lời còn chưa nói xong, lông mày Lục Dư đã nhíu lại.

Trong mắt thanh niên tràn ngập gió lạnh, hơi lạnh thổi qua toàn thân thấm vào tận xương tủy. Lục Tiêu nhất thời không kịp phản ứng, vì sao lời nói của hắn lại khiến Lục Dư phản ứng lớn như vậy. Hắn mở miệng định nói thêm điều gì đó, nhưng giọng nói của hắHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)n đã hoàn toàn lạc mất trong lời nói tiếp theo của Lục Dư.

"Không cần lãng phí sự đồng tình nông cạn nực cười của anh, cũng không cần phải xin lỗi. Kỳ thực, tôi cũng đã đưa một bản ghi âm cho Dương Chương, nhưng trước tôi đã có người bán cho hắn một bản ghi âm hoàn chỉnh khác."

Giọng nói của Lục Dư bình tĩnh: "Trước khi Lục Dư chết, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối. Lúc Lục Dư chết, anh cũng chưa một lần tiếc nuối, hiện tại cũng không cần thiết. Bởi vì anh phải biết rằng, bắt đầu từ khi anh nhìn thấy tôi, tất cả mọi thứ chính là vô phương cứu vãn."

Lục Tiêu đã không biết nên nói cái gì.

Vốn dĩ hắn tưởng rằng mình đãHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047) hiểu lầm Lục Dư, nhưng bây giờ Lục Dư nói cho hắn biết cậu cũng có một bản ghi âm, cho nên đi thăm Tần Trăn Trăn chỉ là một cái cớ. Hắn vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc không biết nên buồn lòng thất vọng hay chìm trong tức giận, những lời tiếp theo của Lục Dư lại khiến não hắn sốc đến mức dường như không thể hiểu nổi.

Lục Dư đã chết lúc trước nghĩa là gì, sau khi chết----

Lục Dư không phải đang đứng êm đẹp trước mặt hắn sao?

Lục Tiêu đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhức, cảm giác này cùng với sự hốt hoảng không thể giải thích được, khiến ngón tay buông thõng hai bên của hắn có chút run rẩy, hắn mở miệng liền nghe thấy Lục Dư nói: "Lúc cậu ấy cần nhất, anh lại đẩy cậu ấy xuống vũng bùn nơi vực sâu, cậu ấy không bò lên được, anh cũng không thể gặp cậu ấy được nữa."

Chờ đến khi Lục Dư đẩy Phó VânHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047) Triều rời đi, tiếng cửa phòng bị va chạm nhẹ lại giống như một vật nặng rơi xuống đất trong một khoảng không cực kỳ yên tĩnh, tiếng vang khiến Lục Tiêu đột nhiên tỉnh lại. Hắn bối rối nhìn cánh cửa trước mặt, không biết phải làm gì tiếp theo.