“Tiểu Tố, mở khóa quần của anh đi.”
Mạnh Tham Hàn giống hệt tên lưu manh, đẩy thứ phồng lên giữa đũng quần lên mặt Lâm Tố, suýt chút nữa thì đập vào mũi cậu. Lâm Tố ngoan ngoãn mở khóa quần rồi cởϊ qυầи ra, thằng nhóc của Mạnh Tham Hàn bất ngờ bật ra, cọ nhẹ vào cằm Lâm Tố.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Tố lại đưa tay ra nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Tham Hàn, nó thật to... Vừa nóng lại vừa thô... Lâm Tố nuốt một ngụm nước bọt. Mạnh Tham Hàn đặt Lâm Tố lên bàn, chỗ đó của Lâm Tố rất hồng, khép cũng rất chặt, chắc là do bản thân Lâm Tố cũng chưa từng chạm vào lần nào, nó ẩm ướt, trông thật giống một đóa hoa.
Mạnh Tham Hàn duỗi ngón trỏ thon dài ra, miệng huyệt phát ra tiếng phụt rồi chảy dịch nhầy, mắt Mạnh Tham Hàn càng tối lại thêm, anh lại cho thêm hai ngón tay vào, mở rộng qua loa hai lần, đã đưa dươиɠ ѵậŧ kề vào âʍ ɦộ của Lâm Tố.
Lâm Tố nhìn ngọn đèn trên đầu, cả người nóng khủng khϊếp, thật nực cười, cậu thật sự đã làʍ t̠ìиɦ với giáo sư Mạnh… Trong quán ăn...
Lâm Tố hít một hơi thật sâu, Mạnh Tham Hàn đã đi vào được phần đầu, qυყ đầυ đỏ mọng ướŧ áŧ cọ xát qua lại vào âʍ đa͙σ của Lâm Tố, phá vỡ lớp thịt mềm mại, đâm thẳng vào bên trong. Lâm Tố thở hắt ra, cậu nắm chặt lấy tay Mạnh Tham Hàn, to quá, thật sự là to quá. Đối với lần đầu tiên của Lâm Tố mà nói, điều này thật sự quá khó khăn. Dươиɠ ѵậŧ vào được một nửa thì Mạnh Tham Hàn phát hiện ra rằng mình không thể vào được nữa.
Lâm Tố oà khóc, khuôn mặt đầy nước mắt, cậu cắn môi, đôi môi trở nên trắng bệch. Trái tim Mạnh Tham Hàn run lên kịch liệt, anh dùng đôi bàn tay lau nước mắt cho Lâm Tố.
“Em đau thì cứ nói, đừng chịu đựng.”
Lâm Tố không nói nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu thì nhăn hết cả lại, giờ đây cậu trở nên bướng bỉnh, ngẩng đầu lên khao khát nụ hôn của Mạnh Tham Hàn. Mạnh Tham Hàn làm theo ý muốn của Lâm Tố, nhẹ nhàng hôn cậu, bên dưới thì bắt đầu chầm chậm di chuyển..
Tiếng rêи ɾỉ của Lâm Tố trở nên lớn hơn, “Ưʍ... A…”
Dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Tham Hàn tìm đủ mọi góc độ cho đến khi nó đến được một vị trí nào đó thì Lâm Tố đột nhiên giật bắn người lên, thịt trong âʍ đa͙σ quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Tham Hàn từ mọi hướng, Mạnh Tham Hàn thở hổn hển rồi lại đâm vào nơi đó.
Tiếng khóc của Lâm Tố đột nhiên lớn hơn, mồ hôi nóng hổi túa ra khắp toàn thân, đôi chân thon dài run rẩy, đỉnh đầu sướиɠ đến mức nổ tung thành pháo hoa, cơn buồn tiểu cực độ dồn đến phía dưới.
Cuối cùng Lâm Tố cũng không thể chịu đựng được mà bắt đầu xin tha: “Giáo sư Mạnh, chậm lại... Làm ơn... Chậm lại…”
Mạnh Tham Hàn đâm càng lúc càng nhanh, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đều đút vào, tinh hoàn đập vào âʍ ɦộ của Lâm Tố, mang theo dịch nhầy dính đầy ra ngoài: “Tiểu Tố, van xin tha mạng trên giường cũng vô dụng thôi, có vài điều, anh sẽ từ từ dạy cho em.”
Giọng nói của Mạnh Tham Hàn khàn khàn, anh hôn Lâm Tố nhẹ nhàng là thế nhưng bên dưới lại đâm cực kỳ tàn bạo, Lâm Tố hét lên rồi xuất tinh, từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ lên lôиɠ ʍυ của Mạnh Tham Hàn thành một mớ hỗn độn.
Giọng của Lâm Tố khàn đặc, cậu giữ cánh tay của Mạnh Tham Hàn, để lại bên trên một vài dấu đỏ mờ ám. Mạnh Tham Hàn giảm tốc độ nhưng anh lại thúc mạnh hơn và liếʍ nhẹ vành tai của Lâm Tố: “Bảo bối, anh sắp xuất tinh rồi, anh có thể bắn vào trong được không?”
Ý thức của Lâm Tố đã bay mất, gật đầu lung tung, vốn tưởng rằng chỉ cần mình đủ ngoan thì Mạnh Tham Hàn sẽ không cᏂị©Ꮒ mạnh như vậy, ai ngờ Mạnh Tham Hàn đột nhiên trở nên hung hãn, như muốn đóng đinh Lâm Tố xuống bàn ăn.
Lâm Tố kêu lên, một luồng nhiệt trào ra, Lâm Tố bị cᏂị©Ꮒ đến mức tiểu luôn rồi, Mạnh Tham Hàn kêu lên một tiếng và bắn vào bên trong.
Khi Mạnh Tham Hàn rút dươиɠ ѵậŧ ra thì Lâm Tố vẫn đang run rẩy chảy nướ© ŧıểυ. Lâm Tố ý thức được mình bị cᏂị©Ꮒ đến chảy nướ© ŧıểυ nên không dám nhìn mặt anh, cảm giác xấu hổ dường như bao trùm cả người cậu. Lâm Tố nhắm chặt hai mắt muốn trốn tránh, khóc thật đau lòng.