Xuyên Không Ta Làm Giàu

Chương 4: Bước đầu của luyện dược sư

Ánh dương buổi sớm còn nhàn nhạt, nhuộm một lớp vàng dịu lên mái ngói cổ kính của Dược Các. Gió nhẹ đưa mùi hương thảo dược bay thoảng, như lời thì thầm của đất trời giữa mùa linh khí sinh động. Cố Lam bước chân theo mẫu thân, y bào lam nhạt khẽ lay động, ánh mắt lặng yên ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Mẫu thân nàng – Huyền Thanh – là một trong những luyện dược sư danh tiếng trong gia tộc. Dược Các này do chính tay bà gây dựng từ thuở thiếu thời. Những bậc thang đá rêu phủ, từng phiến lá linh thảo được phơi trong lưới khí tụ nguyên, đều in dấu nỗ lực và tình cảm của bà với con đường dược đạo.

“Hôm nay, con sẽ học cách phân biệt căn cơ linh thảo.” Huyền Thanh dịu giọng nói, tay nhẹ vuốt qua một khay gỗ, trên đó đặt hơn mười loại thảo dược tỏa ra linh quang mỏng nhẹ. “Chỉ khi nhìn thấu được mạch văn bên trong lá, mới biết nó nên kết hợp với thuộc tính gì trong đan lô.”

Cố Lam gật đầu, ngồi xuống bên cạnh. Từ khi phong ấn ký ức, nàng chỉ còn lại cảm giác mơ hồ về nỗi đau và lời hứa chưa thành. Nhưng trong việc học, nàng lại như cá gặp nước – mỗi lần động đến linh thảo, một loại bản năng kỳ lạ lại dâng lên, dẫn lối nàng.

“Đây là Linh Chi Tán,” mẫu thân chỉ một nhánh thảo mảnh dẻ như cỏ dại, nhưng phát ra ánh sáng mờ nhạt. “Có thuộc tính thủy mộc, chuyên thanh lọc nội tức và khử tà khí. Nhưng nếu kết hợp sai, nó sẽ phản phệ thành độc.”

Cố Lam quan sát, nhẹ đặt tay lên lá. Nàng khẽ nhíu mày, ngón tay di chuyển dọc theo gân lá, nơi mạch văn tinh tế hiện ra như mực ẩn trong ánh nắng.

“Mạch văn cong về trái… linh khí phân ba tầng… trung tính thiên âm…” Nàng chậm rãi nói, giọng điệu không chút do dự.

Bà sững người, chậm rãi gật đầu. “Tốt. Con học rất nhanh.”

Nàng chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm nghi hoặc: “Ta học thứ này... từ khi nào?”

Giữa buổi trưa, khi mẫu thân rời đi để xử lý chuyện trong gia tộc, Cố Lam ở lại Dược Các để tiếp tục luyện tập một mình. Nàng thong thả bước dọc theo hành lang gỗ, ánh mắt lướt qua từng khay thảo dược đang được phơi dưới ánh linh quang.

Một hương thơm lạ bỗng len vào khứu giác. Nhẹ nhàng, nhưng lại khiến nàng cảm thấy tim mình đập lệch một nhịp.

Ở góc khuất gần cuối dãy, một chiếc rương gỗ đơn sơ hé mở, để lộ ra một gốc thảo dược có màu tím đậm, cánh lá mỏng như khói, run rẩy như hô hấp của linh hồn.

Tâm Tỏa thảo.

Dược thư ghi chép: “Thảo sinh từ lối vào giới mộng, hấp linh khí ký ức. Người chạm phải, nếu từng có tình cảm sâu sắc chưa hóa giải, sẽ sinh phản ứng linh hồn.”

Tay nàng đưa ra, như bị một lực dẫn dụ vô hình chi phối. Khi ngón tay chạm vào lá thảo, cả không gian quanh nàng như nổ tung thành từng mảnh sương mù.

Một đoạn ký ức ùa về, rõ ràng như thể mới xảy ra hôm qua.

Trời đêm đen kịt, mưa máu rơi từng giọt. Cố Lam đứng giữa một trận pháp vỡ nát, mắt đỏ hoe, áo rách tơi tả. Trước mặt nàng là một thân ảnh trắng toát, mái tóc dài đã vấy máu, vẫn đứng vững trong vòng kết giới cuối cùng.

“Thanh Hương… đừng… đừng đứng đó…”

Nữ tử tên Thanh Hương quay lại, môi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng thu.

“Đại tỷ, muội đã nói… nếu có một ngày tỷ rơi vào tuyệt cảnh, muội sẽ đứng chắn trước… Dù chỉ là một khắc.”

Một luồng hắc quang xé trời, xuyên qua trận pháp.

Thân ảnh kia ngã xuống. Máu vẽ thành hoa dưới đất.

“Không… Thanh Hương!”

Cố Lam bật dậy, toàn thân mồ hôi lạnh, mắt đỏ hoe. Dược Các yên ắng, không còn tiếng mưa, chỉ còn ánh nắng rọi qua cửa sổ nhỏ.

[Cảnh báo hệ thống: Linh hồn dao động vượt giới hạn ổn định. Ký ức cấp ba bị kích hoạt.]

[Nguyên nhân: Tâm Tỏa thảo cộng hưởng linh khí chưa dứt giữa ký chủ và “người kia”.]

[Ghi chú: Tình cảm chưa tiêu tán – nhân quả vẫn nối liền.]

Cố Lam ngồi bất động thật lâu. Cảm giác đau nhói trong tim chưa tan, như bị một sợi tơ vô hình quấn quanh, siết chặt.

Phong ấn ký ức không thể xóa đi liên kết. Nỗi đau đó, không phải của một kiếp. Là hai người, hai linh hồn, vẫn chưa buông nhau.

Nàng nhìn lại gốc Tâm Tỏa thảo. Lặng lẽ, nàng nâng nó lên, cẩn thận đặt vào một hộp ngọc, phong kín.

Buổi chiều, Huyền Thanh quay lại, nhìn thấy con gái đang nghiền linh thảo một cách chăm chú, dáng vẻ trầm lặng hơn thường ngày. Nhưng ánh mắt nàng – sâu như đáy hồ không gợn sóng – khiến bà thoáng rùng mình.

“Lam nhi, hôm nay học có mệt không?”

“Không ạ. Con muốn luyện một viên Tâm Dẫn đan.”

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Cố Lam không còn là một tiểu cô nương ngây thơ, mà là một người từng đi qua trăm ngàn đau thương, chỉ còn lại sự kiên định trong tĩnh lặng.

Ngoài trời, một cánh hoa linh thảo rơi xuống, đáp vào lòng bàn tay nàng. Nhẹ như quá khứ chưa từng rời xa.

[Hết chương 4]