Ánh chiều tà hắt qua vòm cây trăm tuổi, nhuộm vàng vườn thảo dược phía sau viện nhỏ. Cố Lam ngồi xếp bằng trên phiến đá mài, thân thể tuy còn non nớt nhưng đôi mắt đã ánh lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy ở một đứa trẻ một tuổi.
Trước mặt cô là một lò luyện dược bằng đồng xanh, thấp và thô, chỉ cao ngang eo người lớn. Xung quanh lò, từng bó linh thảo thơm nồng được xếp ngay ngắn: một nhánh thanh diệp tán, ba lát hắc mộc cân, và hai quả viêm quả đỏ sẫm như máu.
Giọng hệ thống vang lên trong tâm thức:
— “Chủ nhâm, hôm nay là buổi đầu luyện dược. Công thức là ‘Thanh Nhiễm Tán’ – đơn thuốc cấp thấp dùng để khai mở kinh mạch trẻ nhỏ. Mẫu thân ngươi đã từng luyện bài thuốc này vào năm mười ba tuổi, nhưng với sự hỗ trợ của ta, ngươi sẽ sớm vượt lên trước.”
Cố Lam khẽ gật đầu. Cô vươn tay đặt từng vị thuốc vào lò. Đôi tay nhỏ run rẩy vì chưa đủ lực, cử động chậm chạp như chiếc lá giữa gió thu. Lò đồng vang khẽ tiếng kim loại va chạm.
Một sợi lửa yếu ớt từ tay cô phát ra—màu lửa chưa thuần, xanh nhợt như mầm non mới nhú.
— “Khống hỏa không ổn,” hệ thống nghiêm giọng. “Tập trung tinh thần. Ngươi không phải là hài nhi thật sự, mà là cự linh từng vượt qua Thiên Cảnh hậu kỳ. Cốt lõi của luyện dược là tâm hỏa, không chỉ đấu khí.”
Cố Lam nhắm mắt, hơi thở chậm dần. Trong đầu cô, cảnh tượng kiếp trước mờ hiện: cô đứng giữa điện ngọc, lửa luyện đỏ rực vây quanh, còn Thanh Hương ngồi sau cô, chăm chú nghiền dược như tiểu muội ngốc nghếch ngày nào. Mùi thuốc thơm ngát. Một thời thanh bình… trước khi tất cả sụp đổ.
Tách.
Ngọn lửa trong tay đột nhiên ổn định. Màu lam nhạt hiện lên, ổn định bao quanh đáy lò. Hệ thống im lặng hồi lâu, rồi khẽ thốt:
— “... Chính là cảm giác đó. Tình thân không phải là điểm yếu. Nó là gốc rễ của ý chí. Giữ lấy.”
Linh thảo tan chảy từ từ. Hơi thuốc bốc lên, mùi thơm thanh khiết lan khắp vườn. Mồ hôi thấm trán Lam nhi, nhưng đôi mắt vẫn không chớp.
Nửa canh giờ sau, một tiếng "boong" nhẹ vang lên. Nắp lò bung ra, một viên đan dược màu xanh trong như ngọc rơi nhẹ xuống khay đồng bên dưới. Dù chỉ là đan sơ cấp, nhưng hình thể tròn đầy, hương sắc đầy đủ.
Hệ thống trầm giọng:
— “Thanh Nhiễm Tán, độ thuần 84%. Đây là tỷ lệ thành công cao nhất với người lần đầu luyện đan ở tuổi ngươi. Ngươi không cần là thiên tài—ngươi là Cố Lam.”
Cố Lam lau mồ hôi, ánh mắt không giấu nổi niềm vui. Nhưng nàng không cười. Bởi niềm vui này chỉ mới là bước khởi đầu—vẫn còn Thanh Hương đang ở phía trước.
Một tiếng vỗ tay vang lên sau lưng. Phu nhân Huyền Thanh đứng ở đầu hành lang, tay cầm khăn lụa, ánh mắt ngạc nhiên:
— “Lam nhi… con đã luyện đan thật sao?”
Cố Lam quay lại, lễ phép gật đầu. Bà bước đến, nhặt viên đan dược trên khay, ngửi nhẹ rồi gật đầu trầm ngâm:
— “Tốt. Mùi vị tinh thuần, dược tính cân bằng. Không phải tay người thường có thể làm được. Phụ thân và Mẫu thân sẽ sớm sắp xếp cho con một người hướng dẫn – nhưng nếu con vẫn giữ được tâm thế này, sớm muộn cũng có thể vượt qua Mẫu thân năm xưa.”
Mặt trời đã ngả về tây. Trong vườn thảo dược, ánh lửa trong lò luyện vẫn chưa tắt. Bên trong đôi mắt của một hài nhi một tuổi, khát vọng bảo vệ và chuộc lỗi đã âm thầm nhen lên.
Hết Chương 3