Sau khi Lạc Phồn Tinh lỡ lời, thì mới nhớ ra tên biếи ŧɦái thực sự phải là cậu mới đúng, cậu vắt chéo chân ngồi trên giường như một ông tướng, hoàn toàn đã quên mất chuyện trên trán mình mọc lên một cục u to, lắc lắc cái điện thoại trong tay, tiểu nhân đắc chí khẽ nâng cằm cười vô cùng xinh đẹp.
“Sau này cậu phải nghe lời tôi đấy, biết không? Nếu không tôi sẽ đăng tất cả bức ảnh này lên diễn đàn của trường, để mọi người đều biết hotboy lạnh lùng trong suy nghĩ của họ, lúc ở một mình lại... ờm... lại...”
Vốn từ của cậu nghèo, ngón tay túm lấy ga giường vân vê một lúc, rồi lại quay về bộ dáng ác bá nhỏ, ra dáng người xấu thấp giọng nói : “Nếu cậu không nghe lời tôi, tôi sẽ để cho cả trường biết cậu có con gà* màu hồng nhạt!”
Con gà*: cuck, dươиɠ ѵậŧ, Việt Nam gọi là chim thì Trung Quốc gọi là gà.
“......”
Hứa Chung Úc yên lặng nhìn cậu.
Không có sợ hãi như trong tưởng tượng, cũng chẳng xuất hiện tình tiết cầu xin cậu xóa ảnh, mặt Hứa Chung Úc vẫn cứ ửng hồng mãi không thôi, ánh mắt cậu ấy dính chặt vào người Lạc Phồn Tinh, căn bản không có nghe lọt lời đe dọa của cậu.
Lạc Phồn Tinh ở ký túc xá luôn ăn mặc rất tùy ý, áo ngủ kiểu cung đình màu trắng cotton mềm mại dán sát vào cơ thể mỏng manh của cậu, vạt áo ngắn cũn chỉ che qua hết cái mông nhỏ tròn trịa, phô trương lộ ra ngoài toàn bộ đôi chân xinh đẹp.
Trên mắt cá chân mảnh khảnh còn buộc một sợi dây đỏ, trên đó treo một cái chuông nhỏ tinh xảo, đó là sợi dây anh trai ruột yêu quý xin từ trên chùa về cho cậu, cậu lắc lắc chân một cái, thì sẽ có tiếng chuông thanh thúy vang lên.
Bỏ qua thiết lập hèn mọn của cậu để xem xét, thì cậu cũng là một cậu chủ nhỏ giàu có được cưng chiều, cả người vẫn chưa phát triển hết, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương hơi phúng phính, đôi mắt mèo tròn trịa ngây thơ, dù có tỏ ra hung dữ thế nào cũng sẽ lộ ra vẻ ngây ngô ngốc nghếch.
Cậu hơi sững sờ, không hề phát hiện Hứa Chung Úc đã đứng dậy, vừa hơi cúi đầu là có thể nhìn vào trong cổ áo rộng thùng thình của cậu, bên trong nuột nà trắng nõn, hai núʍ ѵú mềm mịn nho nhỏ hơi gồ lên, đầṳ ѵú hồng hào khiến người ta chỉ muốn ngậm vào, rồi hung hăng bú ʍúŧ núʍ ѵú cho đến khi sưng đỏ lên.
Cậu còn tùy tiện ngồi dạng chân, vạt áo ren trắng dán vào đùi trong, hoàn toàn không phát hiện ra qυầи ɭóŧ mình đã sớm ướŧ áŧ một mảng, áp sát vào l*и mềm, phác họa rõ ràng hình dạng bào ngư* mũm mĩm, ẩm ướt như vừa véo một cái là có thể vắt ra nước tanh để liếʍ.
(*) bào ngư: nhìn hình thì ai cũng biết bạn công đang nói đến cái gì nhỉ.
l
Hứa Chung Úc rũ mí mắt, nhìn chằm chằm nơi đó, vươn đầu lưỡi liếʍ đôi môi khô khốc, bắt đầu nhớ tới cảm giác khi được hôn lên chỗ đó.
Lạc Phồn Tinh thấy cậu ấy mãi vẫn không nói lời nào, còn tưởng là cậu ấy bị mình dọa cho choáng váng, cậu hừ hừ nhấn mạnh: “Nghe rõ chưa.”
Ai ngờ Hứa Chung Úc chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu gì đó.
Lạc Phồn Tinh không nghe rõ: “Nói gì, nói lớn tiếng lên chút. ”
“Cái đó của em là màu hồng.” Hứa Chung Úc cố ý cao giọng nói, “L*и nhỏ của em còn hồng hơn của anh."