Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 5

8h tối, tại một nhà hàng lớn...

Trần Hạo bước vào cửa đã nhìn thấy đám người Hoàng Hiểu Long ngồi ăn uống tụ tập với nhau. Hoàng Hiểu Long mặt đỏ lừ, hơi thở đầy mùi rượu gọi:"Anh đến đúng lúc lắm... Đến đây, tối nay tôi bao trọn hết nhà hàng này rồi..."

Trần Hạo thở dài đi tới kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Viên Thành vui vẻ đưa cho anh một ly rượu vang:"Trông anh có vẻ mệt mỏi nhỉ?"

Anh cầm ly rượu uống một ngụm rồi nói:"Hôm nay tôi phải phẫu thuật cả ngày!"

Trương Hoàn lên tiếng:"Tôi thật không hiểu sao anh lại thích cái nghề bác sĩ đấy?"

Trương Hoàn không hiểu tại sao một người tính cách ôn hòa, có bằng giỏi về nghề y trong tay mà lại hay chơi cùng với Hoàng Hiểu Long - một gã độc tài không có mặt nào tốt. Hơn nữa Trương Hoàn là trùm buôn bán ở chợ đen, xăm xổ đầy mình, mặt mày dữ tợn, hung bạo. Viên Thành thì buôn bán người nhưng hợp pháp khắp thế giới...

"Ồ!" Trần Hạo làm vẻ ngạc nhiên, mắt kính lóe sáng lên, giọng lạnh lùng:"Muốn biết lắm hả?"

"Không..." Trương Hoàn tự dưng cảm thấy một luồng khí lạnh phát ra từ Trần Hạo, liên tục lắc đầu.

"Quan trọng hơn..." Trần Hạo không tính toán với hắn, thong thả ăn uống, vẻ mặt không biểu cảm:"Hoàng thiếu có chuyện vui gì à? Uống đến mức không biết trời đất là gì kia kìa!"

Trương Hoàn và Viên Thành nhìn sang hắn, đã thấy hắn đã say ngất ngưởng rồi...

Viên Thành giải thích:"À, cậu ấy đâu phải cứ vui là uống say đâu, tâm trạng không tốt cũng hẹn nhau đi uống mà. Tôi kể với anh rồi đấy, thằng nhóc dám chọc tới Hoàng thiếu hiện tại đã trở thành chó của cậu ta rồi."

"Thế à?" Giọng anh ta không đổi:"Thế lát nữa ai là người đưa cậu ta về?"

Trương Hoàn và Viên Thành đều liếc mắt nhìn nhau một hồi, sau đó cùng nhìn sang Trần Hạo...

"Nhìn tôi làm cái gì?"

"Anh đó!" Viên Thành đáp.

"Phải! Lần trước bọn tôi đưa cậu ấy về rồi nên bây giờ tới lượt anh!"

"Cậu nói lý hay nhỉ? Lần trước tôi đâu có mặt!"

Trương Hoàn:"Thế thì lần trước nữa..."

...

Sau một hồi đàm phán, cuối cùng Trần Hạo là người đưa Hoàng Hiểu Long về.

Trần Hạo có vóc dáng ngang với Hoàng Hiểu Long nên có thể dễ dàng đỡ hắn vào đến cửa biệt thự. Người nhà của Hoàng Hiểu Long hiện tại đều ở bên nước ngoài nên trong căn biệt thự sang trọng chỉ có mình hắn và một người nữa...

Thả hắn lên chiếc giường kingsize, tháo giày và cởϊ áσ khoác đắp chăn cho hắn xong, Trần Hạo thở dài một câu:"Phục vụ xong rồi đó... Tôi về đây."

Hắn say rượu, khua tay múa chân:"Không uống nổi nữa..."

...

Trần Hạo quá quen thuộc với bộ dạng này của hắn, không buồn để ý liền quay lưng rời khỏi.

Buổi tối, căn biệt thự im ắng, vạn vật đều chìm vào giấc ngủ. Một lúc sau, Hoàng Hiểu Long nhoài người thức giấc. Hắn bước vào một căn phòng khác. Hắn nhếch miệng cười khi thấy một thanh niên trần trụi, khắp người rải rác vết thương đang nằm co ro trên sàn đá lạnh.

Lục Triết Hy mơ màng nghe được tiếng bước chân vang dội nhưng vì quá mệt mỏi nên anh cũng không ngóc đầu lên được. Hắn bước tới, dùng chân đá vào bụng anh một cú...

ẦM! Cả cơ thể anh nện vào bức tường, đau đớn khiến anh tỉnh dậy.

Mở mắt lại nhìn thấy tên ác ma kia, cả người anh run dữ dội. Anh nhịn đau rồi quỳ gối, cúi đầu trước hắn.

"Ngoan lắm..." Hoàng Hiểu Long dùng tay xoa đầu anh.

Anh ngửi được hơi thở nồng nặc đầy mùi rượu của hắn báo hiệu một chuyện không lành sắp xảy ra với mình. Mặc dù sự việc này đã tiếp diễn mấy ngày hôm nay rồi. Từ lúc bị hắn đem về, anh bị hắn giam giữ ở đây, để hắn từ từ hành hạ anh.

Anh sợ nhất là lúc ban đêm, một khi hắn đã lên cơn say thì hắn không khác gì dã thú.

Và rồi, hắn nắm tóc anh mạnh tay ném lên chiếc giường. Anh không thể phản kháng, chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Hắn thông thạo cởi khóa quần, tính khí nóng rực cương đến mức nổi đầy gân hiện ra...

Anh quỳ sấp trên giường, hắn dùng tay tách cặp mông trắng nõn đầy vết thương kia ra, sau đó dùng sức đâm côn th*t của hắn vào bên trong!

"A..." côn th*t vừa lớn vừa thô, mặc dù không phải lần đầu tiên nhưng anh vẫn cảm thấy thập phần đau đớn, như ruột gan bị đâm đến đảo lộn hết rồi. Anh cắn chặt răng cố ngăn cản những tiếng rêи ɾỉ phát ra trong cổ họng...

Hắn không thương tiếc mà cứ tiếp tục đâm đến chỗ sâu nhất, máu từ hậu huyệt chảy ra, hắn tiến vào càng dễ dàng hơn.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy không vừa ý. Hắn thô bạo rút côn th*t ra, kéo theo bao nhiêu máu đỏ cùng thành ruột phấn nộn. Sau đó hắn lật cơ thể anh, thấy rõ đôi mắt ướŧ áŧ đáng thương kia...

Anh nghẹn ngào khóc không thành tiếng:"Làm ơn... anh... nhẹ một chút..."

Anh không dám cầu xin hắn dừng lại vì biết là vô dụng, chỉ xin hắn nhẹ một chút. Buổi sáng rảnh rỗi thì hắn cầm roi quất lên cơ thể đơn bạc của anh đến mức rỉ máu, đâu đâu cũng có vết thương, buổi tối thì lôi anh lên giường phát tiết...

Lục Triết Hy bị hắn hành hạ đến tiều tụy, gầy rạc rồi mà hắn không buông tha.

Chát! Mặt anh bị đánh lệch sang một bên. Nước mắt lại chảy ra, anh không thể nhớ bản thân đã khóc bao nhiêu lần...

Hoàng Hiểu Long lúc này đã tỉnh rượu, hắn nhìn anh, giọng lạnh lẽo:"Nếu thế thì mày rêи ɾỉ to lên!"

Nói xong, hắn một lần nữa thúc côn th*t vào trong... Không hề nhẹ nhàng được một chút nào, mỗi một cú thúc như muốn lấy mạng của anh.

Đầu óc anh choáng váng, cơ thể thì đau nhức như bị cắt làm hai...

Nhưng anh không muốn... anh không muốn nằm dưới thân hắn mà rêи ɾỉ, phải làm chó để mua vui cho hắn là nhục nhã, đau đớn lắm rồi! Coi như là tự tôn cuối cùng của một thằng đàn ông, anh cũng không muốn rêи ɾỉ với vẻ mặt dâʍ đãиɠ đó...

Anh vẫn không phát ra âm thanh nào. Hắn tức tối bám chặt lấy thắt lưng mảnh khảnh của anh, hắn rõ ràng có thể cảm giác được khối thân thể cứng nhắc gầy yếu này đang run lên, nhưng lại mạnh mẽ tiến công không một chút do dự...

Cứ tiếp tục như vậy một lúc lâu, Hoàng Hiểu Long xuất ra.

Hắn rút côn th*t ra. Trong nháy mắt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa với máu tươi chảy ra ngoài hậu huyệt, chảy dọc theo bắp đùi của anh... Trong suốt toàn bộ quá trình, ngoài lời van xin kia thì Lục Triết Hy không phát ra âm thanh rêи ɾỉ nào. Cả người anh đầy mồ hôi nhễ nhại, mỗi một lần hắn dữ dội cường bạo anh thì đó là một cực hình vô cùng thống khổ...

Cả cơ thể mềm nhũn chẳng có tí sức lực, thế mà hắn lại giật mạnh tóc anh lên, đặt khuôn mặt anh đối diện với hạ thể của hắn.

"Liếʍ sạch đi!" Hắn từ trên cao nhìn xuống bộ dạng chật vật của anh mà ra lệnh.

Anh tuyệt vọng nhìn tính khí vĩ đại của hắn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng máu tươi, do dự lúc lâu cũng phải mở miệng ngậm thứ đó vào trong miệng...

Dĩ nhiên khoang miệng của anh không thể ngậm hết thứ đó của hắn. Hắn tàn nhẫn đem nam căn vừa dài vừa thô đâm thẳng đến yết hầu của anh. Một mùi khó chịu xông lên mũi, anh giãy dụa khó chịu muốn nôn ra toàn bộ nhưng không thể...

Được không gian nóng rực bao lấy, Hoàng Hiểu Long thoải mái hừ nhẹ một tiếng. Mà Lục Triết Hy thì vô cùng khó thở, thiếu dưỡng khí, hai má đỏ ửng lên, l*иg ngực phập phồng, nước mắt tuôn như mưa...

Một lần nữa, Hoàng Hiểu Long trực tiếp bắn vào cổ họng Lục Triết Hy...

"Khụ... khụ..." Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn chảy vào thanh quản, Lục Triết Hy nhịn không được ho khan dữ dội, muốn nôn ra. Nhưng hắn siết chặt cằm anh đe dọa:"Nuốt hết vào! Không thì tao làm mày tới sáng luôn!"

Cả người run cầm cập, anh nhắm mắt đem một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn nuốt hết vào bụng...

"Mai chúng ta tiếp tục!" Hắn nở nụ cười thích thú rồi chỉnh lại quần áo sau đó rời khỏi...

...