Đảo Ngủ

Chương 10

Cơn mưa bên ngoài cửa sổ kia tựa như làm ướt bài thi của anh.

“Ngày mai phải nộp bài tập, bị em làm ướt thì phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Vực có chút phức tạp ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười trêu ghẹo.

Hô hấp của Trần Miên cũng theo đó mà vội vàng hơn.

Bên ngoài truyền đến tiếng máy hút bụi ồn ào, dì Trương đã quét dọn đến đầu cầu thang tầng hai.

Thời điểm tiếng rung truyền vào, tay Thẩm Vực cũng di chuyển theo, cách lớp vải nhẹ nhàng xoa nắn cửa miệng ẩm ướt của cô.

“Trần Miên, sao không nói lời nào?”

Trần Miên cắn môi dưới, rêи ɾỉ, lại sợ người ngoài cửa nghe thấy, giơ tay muốn che miệng lại.

Nhưng cằm lại bị người ta nắm chặt dễ như trở bàn tay.

Tay của Thẩm Vực mang theo mùi vị cơ thể Trần Miên, mùi bạc hà nhàn nhạt thoang thoảng quanh môi cô, nắm chặt cô không cho phép cô che giấu phản ứng của cơ thể.

Trần Miên nhìn Thẩm Vực, chân bị nắm chặt giẫm lên du͙© vọиɠ cương cứng của anh.

Chiếc áo sơ mi đồng phục của trường, anh mặc còn phẳng phiu nhưng chiếc quần lại bị cọ đến nhăn nhúm.

Bộ vị đang bị vớ bông giẫm lên đâm mạnh vào lòng bàn tay của cô, dường như ngay cả cơ thể của anh cũng đang tích cực tìm kiếm cách giải từ chỗ cô.

“Bài tập của anh, tôi viết cho anh một phần, giờ tôi phải về nhà, đã khuya rồi.” Trần Miên cắn môi, giọng nói rất nhỏ nhẹ.

“Bài tập của lớp khoa học tự nhiên, em cũng biết làm?”

Động tác trên tay Thẩm Vực không dừng lại, vừa cười hỏi cô, vừa dùng tay xoa hạt ngọc châu của cô, khiến hàm răng đang cắn chặt của cô đều tê dại run rẩy theo, ngón tay vừa thả ra, lập tức đút vào miệng cô.

Khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi luôn không nghe lời bị ngón tay anh vuốt ve.

Hốc mắt Trần Miên ướŧ áŧ, thở hổn hển muốn nói lại bị anh chặn lại.

Con ngươi Thẩm Vực thâm trầm, động tác nắm chân cô càng lúc càng nhanh.

Cách lớp quần, áp du͙© vọиɠ cương cứng vào đẩy tới đẩy lui.

Bộ vị hai người chạm vào từ đầu đến cuối đều có giới hạn, thậm chí quần áo vẫn còn nguyên vẹn, dưới làn váy bị vén lên là phong cảnh mê người.

Trần Miên bị chơi đùa đến đỏ mặt.

“A —” Trần Miên bất ngờ kêu lên một tiếng, là bỗng nhiên bị bế lên, ngồi ở trên người anh.

Vật cứng của Thẩm Vực liền chống lên cánh cửa mềm mại của cô, cứng rắn đâm vào nơi đó.

Thẩm Vực cười nhìn cô, xấu xa học theo: “Hửm?”

Váy xếp ly che khuất cơ thể hai người, thoạt nhìn như tư thế ôm ấp, giấu đi cơ thể tiếp xúc chặt chẽ phía dưới.

Thân thể Trần Miên mềm nhũn tựa vào vai anh.

Bị người ta chọc một cái.

Nhưng từ đầu đến cuối, Thẩm Vực cũng không cởϊ qυầи, chỉ chọc chọc, gãi không đúng chỗ ngứa.

Qυầи ɭóŧ của Trần Miên đã ướt đãm, hai chân run rẩy theo, tay ôm lấy bả vai anh, cắn môi khẽ thở dốc bên tai anh.

“Ưʍ...”

Âm thanh mềm mại, giống như kẹo dẻo tùy ý nhào nặn.

Nhưng môi lưỡi lại nóng, dán sát bên cổ anh, gọi tên anh.

“Thẩm Vực, anh mau bắn đi, tôi muốn về nhà.”

Giống như đang huấn luyện chó.

Huấn luyện một con chó dữ không nghe lời.

Trần Miên đã sớm biết phải kiên nhẫn, bình tĩnh.

Cô hôn lên xương quai xanh của Thẩm Vực, ngậm lấy yết hầu của anh.

Đầu lưỡi quét qua, giọng nói mang theo tiếng cười dỗ anh: “Thẩm Vực, đừng không vui.”

Chỉ có mỗi lần lên giường thì mới có điều này.

Lúc cô hy vọng anh nhanh chóng kết thúc thì mới có phản ứng giới hạn.

Giống như người yêu thân thiết nhất.

Nhưng lại chứa tràn đầy mánh khóe lừa gạt qua loa lấy lệ.

Khi Trần Miên từ nhà của Thẩm Vực đi ra, dì Trương đã đi rồi.

Giữa hai chân cô trống không, qυầи ɭóŧ bị người nọ cởi ra, tiện tay ném vào trong ngăn kéo.

Nam sinh vừa bắn xong vẻ mặt thỏa mãn, uể oải ngồi trên ghế không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu về phía cô, ý bảo cô có thể đi.

Tài xế chờ ở cửa, Trần Miên kéo ghế sau đi vào, thấy trên ghế đặt một phong bì rất dày.

“Tiền lương dạy thêm lần này của cô.”

Trần Miên cầm lên vẫy một cái, một trăm tờ một trăm.

Mười ngàn.

Dang tiếng của việc dạy thêm.

Sự thật hỗn độn.

Cuối cùng, lại mang theo chút ý tứ nhục nhã.

Đây chính là Thẩm Vực.

Thằng khốn đội lốt người.

Xe dừng lại gần nhà Trần Miên.

Trần Miên xách cặp đi xuống, cơ thể dưới làn váy lộ ra, mưa phùn cuốn theo gió thổi tới, như muốn vén làn váy lên, lộ ra bí mật bên trong.

Ánh đèn khu dân cư tối sầm.

Trần Miên đi vào, đèn điều khiển âm thanh không sáng.

Có một tin nhắn được gửi đến điện thoại di động trong túi, màn hình sáng lên trong giây lát, chiếu sáng ba chữ quái đản được viết bằng phấn trên tường.

Người gửi tin nhắn là Triệu Lỵ Lỵ.

Hỏi cô: Miên Miên, vừa rồi ở trường học quên hỏi, chó gì mà còn cần người chuyên môn chăm sóc vậy.

Trần Miên bước lên bậc thang, tay ấn màn hình, trả lời.

— Chó điên.