Một chút màu đỏ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được từ vành tai lan tràn đến chóp tai, Kỳ Ngâm Tu đẩy y ra, Thịnh Tang Âm đυ.ng trên cột một cái nhưng cũng không đau lắm, đứng lên đuổi theo thiếu niên đang định chạy trối chết, trở tay đẩy hắn lên ghế dài hành lang ngồi ở trên thắt lưng hắn.
Ngón tay mảnh khảnh lướt quanh chỗ bí ẩn ở bụng dưới, Kỳ Ngâm Tu mặt đỏ tai hồng đẩy y ra, bất đắc dĩ một đời văn nhân làm sao có thể chống lại Thịnh Tang Âm đã được học võ mấy năm.
Thịnh Tang Âm đặt hai tay y lên thắt lưng hắn, làm bộ muốn cởϊ qυầи của hắn ra, sắc mặt Kỳ Ngâm Tu trắng bệch giận dữ quát lớn: “Thịnh công tử đường đường là thế tử Thịnh thị, không ngờ lại không biết xấu hổ như vậy, ban ngày ban mặt dàm làm chuyện bất chính với một nam nhân.”
Thịnh Tang Âm vốn chỉ là muốn dọa hắn thôi mà phản ứng của Kỳ Ngâm Tu lại lớn như vậy, ngược lại từ chơi đùa, y lại thật sự lột quần hắn ra: “Không trách ta không biết xấu hổ, mà là bộ dạng lúc xấu hổ của Kỳ tiên sinh quá mức mê người, làm cho Thịnh Tang Âm ta đây nhịn không được muốn động thủ.”
Nắm vật nóng hổi của hắn trong lòng bàn tay, không chỉ Kỳ Ngâm Tu, Thịnh Tang Âm cũng sửng sốt một lát.
Tuy y bị Ân Sở Ngân cᏂị©Ꮒ rất nhiều lần, nhưng đối phương luôn thích tắt đèn trong bóng đêm để ân ái, đây là lần đầu tiên Thịnh Tang Âm thấy rõ côn ŧᏂịŧ của một người đàn ông khác ngoài mình.
Bởi vì y là người song tính, dươиɠ ѵậŧ lại rất nhỏ xinh, còn của Kỳ Ngâm Tu lại thô cứng đến có chút ý tứ dữ tợn, kinh mạch màu xanh tím ở trên ở lòng bàn tay y có lực giật giật lên, Thịnh Tang Âm thấy toàn thân nóng lên, lỗ hậu lại không tự chủ được toát ra mấy luồng dâʍ ɖị©ɧ. Vốn liếng đầy đủ như vậy nếu cᏂị©Ꮒ vào âʍ ɦộ của y, chắc hẳn sẽ làm cho người bị đùa bỡn đạt được kɧoáı ©ảʍ cực hạn.
Y đang tâm viên ý mã, Kỳ Ngâm Tu lại cảm thấy bị vũ nhục, hất tay đối phương ra muốn cố gắng đứng dậy. Thịnh Tang Âm vừa động, một lần nữa cầm côn ŧᏂịŧ, quỳ gối giữa hai chân Kỳ Ngâm Tu: “Kỳ tiên sinh khiến người ta thích như vậy, Tang Âm tặng ngươi một món lễ vật nhé.”
Tư trước đến nay, Ân Sở Ngân luôn có một du͙© vọиɠ chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt với đồ đạc của mình, cho dù không thích Thịnh Tang Âm, cũng không cho phép y bị người khác đυ.ng vào.
Nếu như y ngủ với Kỳ Ngâm Tu, sau khi Ân Sở Ngân biết được có thể sẽ không chút lưu tình vứt bỏ y, cho nên Thịnh Tang Âm quyết định bám vào điểm mấu chốt này. Nhưng Kỳ Ngâm Tu trước mặt thoạt nhìn non nớt mỹ vị như thế lại làm cho y thèm thuồng, nghĩ tới nghĩ lui hay là khẩu giao cho hắn một lần, như vậy cũng ai chịu thiệt.
Côn ŧᏂịŧ được đưa vào khoang miệng ẩm ướt và ấm áp, lưỡi linh hoạt liếʍ trên đỉnh một cái, nuốt côn ŧᏂịŧ thật sâu vào trong cổ họng.
Thân thể Kỳ Ngâm Tu vốn căng thẳng, như muốn viết ra hai từ kháng cự, Thịnh Tang Âm liếʍ mυ'ŧ lỗ qυყ đầυ vài lần, hắn rốt cuộc nói không nên lời cự tuyệt.
Đây là kɧoáı ©ảʍ mà hắn chưa từng trải qua, dù sao cũng là đối phương chủ động vì hắn mà làm loại chuyện này. Hai mắt Kỳ Ngâm Tu trầm xuống, mím môi vuốt ve mặt Thịnh Tang Âm, lúc trước đẩy tay y bây giờ đổi thành ấn tóc dài của đối phương, cắm gậy thịt vào sâu trong cổ họng của đối phương.
Thịnh Tang Âm siết cổ họng lấy lòng côn ŧᏂịŧ trong miệng, khoang miệng vốn đã đau nhức, hết lần này tới lần khác Kỳ Ngâm Tu lần đầu nếm được loại tư vị này không khống chế được lực nặng nhẹ, sau vài lần đâm vào đẩy y lên cột bên cạnh, chống lên bả vai y hung hăng đưa đẩy hông. Sau trăm lần cắm rút, hắn bắn vào cổ họng Thịnh Tang Âm, Thịnh Tang Âm lại bị hắn làm cho cổ họng sưng húp khàn khàn mất tiếng.
Kỳ Ngâm Tu lau đi chất dịch trắng đυ.c tràn ra khóe miệng đối phương, cùng Thịnh Tang Âm ngồi trên mặt đất giương mắt nhìn y, trong lúc nhất thời không biết sau khi đối đãi với đối phương thô bạo, mình có nên xin lỗi hay không.
Thịnh Tang Âm lại nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, thầm nghĩ quả nhiên là niềm vui của một người, bên thừa nhận nhất định khó chịu muốn chết, sau này y không còn phải nhất thời làm thế thân cho người khác để chịu khổ sở nữa.