Tạ Ninh có chút tò mò, bình thường cậu không thích ăn trái cây, đặc biệt là táo, vì cậu cảm thấy nó quá ngọt, cậu thích những loại chua như dứa hoặc anh đào hơn.
Nhưng khi thấy Trang Duyên và Tống Tình Tình đều nói vậy, ánh mắt cậu không kìm được mà lướt qua đĩa táo, rồi nhanh chóng thu lại.
Trang Duyên xiên thêm một miếng, đưa lên trước miệng cậu, hỏi: "Muốn thử một miếng không?"
Tạ Ninh nhíu mày.
Dưới ánh mắt của Hạ Hoàn, cậu nhẹ nhàng cắn một miếng.
Trang Duyên hỏi: "Thế nào? Ngon không?"
Tạ Ninh nhai vài cái rồi nuốt xuống, cảm giác nước táo ngọt ngào trượt xuống cổ họng, cậu thật lòng đáp: "Rất ngọt."
Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc.
Rất ngọt.
Trang Duyên mỉm cười.
Nhưng sự tương tác này có phần quá thân mật.
Hạ Hoàn đột nhiên hiểu ra vì sao không khí giữa Tạ Ninh và Trang Duyên lại khiến bà cảm thấy quen thuộc.
Vì qua nhiều năm làm vợ chồng, bà và Tạ Kính cũng chậm rãi sinh ra loại cảm giác tương tự.
Ăn ý, tự nhiên.
Chỉ cần giơ tay, đối phương cũng biết người kia định làm gì, chỉ một ánh mắt, đã có thể ngầm hiểu.
Hạ Hoàn cảm thấy có chút khó chấp nhận phát hiện này, và cũng không thể chịu đựng được sự lúng túng và xa cách khó tả này.
Bà hít sâu một hơi, nhân lúc không có nhiều khách, tay ấn lên bàn trà, khó khăn hỏi: "Hai đứa... là mối quan hệ gì?"
Tạ Ninh ngừng lại một chút.
Cậu ngước mắt nhìn Hạ Hoàn, lúc này trên khuôn mặt cậu lại hiện lên vẻ lạnh lùng.
"Mẹ nghĩ chúng con có quan hệ gì?" Cậu hỏi, "Hoặc là, mẹ muốn chúng con có quan hệ gì?"
Trang Duyên ngồi bên cạnh lặng lẽ đặt tay lên mu bàn tay cậu, vỗ nhẹ hai cái.
Hắn hiếm khi thấy Tạ Ninh bộc lộ sự sắc sảo, nói chuyện không chút khoan nhượng như vậy, khiến hắn không khỏi muốn xoa dịu cậu.
Nào ngờ Tạ Ninh lại quay đầu nhìn hắn một cái, môi khẽ động, dù không thành tiếng nhưng vẫn có thể đọc được khẩu hình.
Trang Duyên nhận ra đó là hai từ "Không sao".
Vì vậy hắn cũng yên lòng.
Hạ Hoàn làm như có chút đau lòng, nhưng vẫn lừa mình dối người nói: "Hai đứa là... bạn tốt?"
Tạ Ninh giống như khẽ cười một tiếng.
"Nếu đó là điều mẹ mong muốn..." Cậu chậm rãi đứng lên, nói, "Vậy thì e rằng phải làm mẹ thất vọng rồi."
Tạ Kính nhíu mày, nói: "Ninh Ninh..."
"Ba, mẹ." Tạ Ninh ngắt lời ông, nhìn thẳng vào mắt Hạ Hoàn, bình tĩnh nói, "Hôm nay đã gặp rồi, vậy con sẽ chính thức giới thiệu một lần."
"Đây là bạn trai của con, Trang Duyên."
Phòng khách bỗng chốc trở nên im lặng.