Vì thế, khi phát hiện ra xu hướng tính dục của mình, cậu đã hoang mang và lo lắng trong một thời gian dài. Người đầu tiên cậu lựa chọn để tâm sự, chính là Hạ Hoàn.Cậu nghĩ rằng Hạ Hoàn sẽ hiểu cho mình, sẽ an ủi và giúp cậu vượt qua sự mơ hồ, bất an này.
Nhưng cậu vẫn nhớ rõ biểu cảm của Hạ Hoàn ngày hôm đó.
Trong sự kinh ngạc khó tin kia, còn có vài phần chán ghét và căm hận mà cậu không thể hiểu nổi.
Đó là một dáng vẻ mà Tạ Ninh chưa từng thấy bao giờ.
Hạ Hoàn không hiểu.
Bà cho rằng điều đó là sai.
Bà muốn giúp Tạ Ninh thay đổi.
Bà nghĩ rằng con mình đã đi sai đường, bà phải có trách nhiệm, cũng như nghĩa vụ giúp cậu trở lại con đường đúng đắn.
Tạ Ninh cảm thấy Hạ Hoàn dường như đã biến thành một con người khác.
Trở nên cố chấp, ngang ngược, không còn lý trí, cuồng loạn.
Bà thậm chí còn cãi nhau với Tạ Kính, nói rằng chính vì Tạ Kính không quan tâm, không chăm lo nên Tạ Ninh mới trở thành như bây giờ.
Từ trước tới nay Tạ Kính vẫn luôn bất lực với bà.
Cơn sốt vẫn tiếp tục.
Tạ Ninh lúc thì cảm thấy cơ thể rất nóng, lúc lại thấy rất lạnh.
Cậu thật sự rất khó chịu.
Ban đầu cậu vẫn nắm lấy tay áo Trang Duyên, nhưng giờ thì tay đã trống không.
Lòng cậu cũng trở nên trống rỗng.
Cậu vung tay vài lần nhưng cảm giác như có ngàn cân đè nặng, không thể nhấc nổi.
Cậu muốn mở mắt, nhưng ý thức mơ màng, không thể nào tỉnh táo lại.
Trước mắt thật tối tăm.
Loại cảm giác này cũng không có gì xa lạ.
Phía trước toàn là bóng tối, ý thức dần biến mất, cơ thể cực kì khó chịu.
Như thể sự sống cũng dần cạn kiệt.
Không biết đã qua bao lâu.
Tay cậu được ai đó nắm lấy, ấm áp.
Sau đó, cậu được kéo vào trong chăn, rồi lại được ai đó tỉ mỉ chỉnh lại góc chăn.
Hình như có người đến.
Là đến cứu cậu sao?
Môi cậu nóng lên, như có thứ gì đó chạm vào.
Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy vào miệng cậu.
Bản năng sinh tồn khiến cậu theo bản năng nuốt xuống.
Nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống.
Tạ Ninh lại có sức để bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Cậu nhớ đến một hành lang thật dài.
Cậu cứ bước đi mãi, nhưng không thể nào thoát ra được.
Như thể không có điểm cuối, hoặc nếu có, điểm cuối cũng là một con đường chết.
Cậu, còn có rất nhiều người khác, cứ đi đi lại lại trong hành lang.
Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ đau khổ và chết lặng.
Cuối cùng, có người không chịu nổi, đẩy cửa sổ hành lang ra và nhảy xuống.
Tạ Ninh thẫn thờ nhìn bóng dáng người đó.
Cậu không biết nhảy xuống có phải là một sự giải thoát, hay chỉ là bước vào một con đường chết khác.
Một bàn tay chạm vào trán cậu.
Miệng cậu như bị nhét thứ gì đó.
Một lát sau, lại được lấy ra.
Tạ Ninh mơ màng nghe thấy có ai đó nói bên tai, như thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng hạ sốt rồi."
Trước đây, mỗi khi cậu bị sốt, Hạ Hoàn cũng luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu. Đến khi cậu khỏi bệnh, Hạ Hoàn lại gầy đi mấy cân, như thể người bị ốm nặng là bà vậy.
Tạ Ninh chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của Hạ Hoàn dành cho mình.
Cậu cũng đã từng tràn đầy tình yêu và tin tưởng dành cho bà.
Nhưng những tổn thương đến từ người thân yêu nhất cũng khiến người ta càng thêm đau đớn, khó lòng quên được.
Cậu đau lắm.
Đau đến mức gần như quên mất cách trao đi tình cảm cho người khác.
Tạ Ninh tự mình xoay vần trong những suy nghĩ, rồi lại nghĩ đến Trang Duyên.
Cậu chưa từng hỏi Trang Duyên làm sao ngày hôm qua hắn biết cậu đang ở đâu.
Trang Duyên cũng không hỏi cậu vì sao lại đến bệnh viện.
Trang Duyên có biết cậu đi gặp bác sĩ tâm lý không?
Trang Duyên có biết bệnh của cậu không? Có biết cậu không thể trao đi tình cảm không?
Cậu có chút hoang mang, cũng có chút sợ hãi.
Đôi khi cậu cũng nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Trang Duyên, liệu đó có phải là tình yêu không?
Một người mắc chứng lạnh lùng về cảm xúc thực sự có thể trao đi tình cảm sao?
Hay chỉ là một cảm giác mới lạ, nhưng cậu lại nhầm lẫn đó là tình yêu.
Khi cảm giác mới lạ biến mất, có lẽ cậu cũng không còn yêu nữa.
Như vậy đối với Trang Duyên, liệu có quá bất công không....
Nhưng cậu lại không thể từ chối Trang Duyên.
Người bây giờ đang chăm sóc cậu, có phải là Trang Duyên không?
Tạ Ninh bỗng nhiên muốn mở mắt để nhìn hắn.
Nhìn Cá voi tiên sinh của cậu.
Nhưng cậu quá mệt, có lẽ trong thuốc mà Trang Duyên cho cậu uống có thành phần an thần, cậu chưa kịp mở mắt đã chìm vào giấc ngủ.
Lần sau khi tỉnh dậy, cậu không biết hiện tại là ngày hay đêm.
Cậu mơ màng mở mắt, thậm chí không thể nhận ra hôm nay là ngày mấy.
Ngẩn ngơ một lúc lâu, cuối cùng cậu mới cử động được.
Trang Duyên đang ngủ bên cạnh giường cậu.
Rèm cửa ban công mở rộng, hôm nay thời tiết rất đẹp.
Có lẽ vì sợ không khí trong phòng quá ngột ngạt, Trang Duyên đã kéo rèm ra và mở một khe nhỏ ở ban công để thông gió.
Tạ Ninh quay đầu nhìn sang, điều đầu tiên cậu nhìn thấy không phải là gương mặt đang say ngủ của Trang Duyên.
Mà là ánh sáng tràn vào.