Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 73

Bình phàm, an tâm, đáng tin cậy.Không còn là vị đạo diễn lớn cao cao tại thượng bị cả đoàn phim phàn nàn, mà chỉ là Cá voi xanh tiên sinh của cậu.

Trang Duyên nhìn cậu đi tới, nhướn mày cười: "Chỉ đứng nhìn anh nấu cơm thôi à, không định giúp một tay sao?"

Tạ Ninh cũng biết nấu ăn, dĩ nhiên tay nghề không xuất sắc như Trang Duyên, nhưng giúp đỡ thì không thành vấn đề.

Tạ Ninh hỏi: "Tôi giúp anh rửa rau nhé?"

Trang Duyên gật đầu: "Ừm."

Sau đó hắn lấy một chiếc tạp dề ở bên cạnh ném cho cậu: "Em vừa mới thay đồ, để ướt thì phiền lắm, mặc tạp dề vào đi."

Dây tạp dề phải buộc ở phía sau nên không dễ buộc chặt, Tạ Ninh buộc qua loa thì nghe thấy Trang Duyên nói: "Buộc lỏng quá rồi, chưa đi được vài bước là sẽ tuột ra thôi, để anh giúp em."

Nói xong hắn đi đến phía sau Tạ Ninh, giúp cậu buộc chặt, rồi cúi đầu suy tư: "Anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng, có phải em quá gầy rồi không?"

Tạ Ninh theo bản năng cúi đầu nhìn eo mình: "Có à? Tôi thấy vẫn bình thường mà."

"Có chứ." Trang Duyên gật đầu tỏ vẻ rất nghiêm túc, rồi giơ tay ra đo thử, "Em xem, anh chỉ cần dùng một tay là có thể ôm trọn eo em rồi."

Quả thật là vậy.

Trang Duyên cao hơn Tạ Ninh một chút, nhưng dù sao cả hai đều là đàn ông, nên vóc dáng cũng không chênh lệch nhiều.

Nhưng không hiểu sao, Tạ Ninh luôn tạo cho người khác một loại cảm giác cậu rất gầy gò.

Trang Duyên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phải bồi bổ cho em thôi.”

Tạ Ninh bị hắn hết bóp rồi ôm, không chịu nổi mềm nhũn cả người, đẩy hắn ra: "Nồi sắp cháy đến nơi rồi, anh không đi xem à?"

Trang Duyên sợ Tạ Ninh bị cảm lạnh nên đã hầm cho cậu một nồi canh bổ dưỡng, giờ nồi canh gần như sôi lên rồi.

Hắn đi qua kiểm tra, điều chỉnh lửa nhỏ lại.

Uống xong nồi canh này, cơ thể vốn lạnh lẽo của Tạ Ninh cũng ấm dần lên.

Nhưng do ban ngày bị mưa ướt quá lâu, đến nửa đêm, bệnh cảm lạnh của Tạ Ninh trở nặng, cậu mơ màng rồi phát sốt.

Đến sáng hôm sau vẫn chưa hạ sốt, ý thức cậu mơ hồ, phản ứng chậm hơn bình thường.

Trang Duyên đã giúp cậu xin nghỉ, rồi đưa tay thử nhiệt độ cơ thể cậu, nhíu mày: "Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra."

Tạ Ninh ngơ ngác một lúc mới kéo tay áo hắn lại: "....Không đi bệnh viện."

Vừa mở miệng, cậu mới phát hiện giọng mình cũng hơi khàn.

Cậu chậm rãi nói: "Uống thuốc cảm là được rồi."

Nói xong hai câu, cậu lại không nhịn được ho khan.

Trang Duyên nhíu mày nhìn cậu một lúc: "Em thế này mà còn bảo không đi bệnh viện?"

Giọng Tạ Ninh nghe hơi nghẹt: "Chỉ là tôi không muốn đi."

Còn làm nũng nữa.

Trang Duyên không biểu cảm nghĩ thầm.

Khi bị sốt, ý thức của Tạ Ninh rất rời rạc, cậu liên tục nhớ đến rất nhiều chuyện, chuyện cũ và cả hiện tại, suy nghĩ cứ nhảy qua nhảy lại mà không theo một logic nào.

Cậu nhớ lúc còn nhỏ, cậu theo cha mẹ đến miền Nam sinh sống.

Sự khác biệt giữa miền Nam và miền Bắc quá lớn, ban đầu cậu rất khó thích nghi, đặc biệt là vào mùa đông, cái lạnh ẩm thấu vào xương của miền Nam khiến cậu không chịu nổi.

Mỗi khi qua mùa đông, cậu đều bị bệnh nặng một trận, dần dần sức khỏe cũng không được tốt.

Hạ Hoàn vô cùng lo lắng, đích thân đi học các công thức hầm nhiều loại canh để bồi bổ sức khỏe cho cậu, có khi Tạ Ninh sốt cao vào ban đêm, bà suốt đêm không ngủ ngồi bên cạnh chăm sóc cậu.

Lần Tạ Ninh bệnh nặng nhất, cậu mơ hồ nghe thấy Hạ Hoàn vừa khóc vừa trách mắng Tạ Kính, nói ông suốt ngày chỉ lo công việc, không quan tâm gì đến con trai.

Hạ Hoàn xuất thân từ một gia đình tri thức, ông bà ngoại của Tạ Ninh đều là giáo sư, cả nhà không ai theo đạo.

Nhưng lúc đó, vì muốn Tạ Ninh khỏi bệnh, Hạ Hoàn đã leo lên tận núi cao, tìm đến vị cao tăng có tiếng nhất vùng để xin một lá bùa hộ thân cho cậu.

Sau khi Tạ Ninh khỏi bệnh, bà đã ăn chay để trả ơn.

Khi còn nhỏ, người Tạ Ninh kính trọng và tin tưởng nhất chính là Hạ Hoàn.

Hồi tiểu học, có một lần trong bài tập làm văn yêu cầu viết về người mà em yêu thương nhất, Tạ Ninh không chút do dự mà viết về mẹ.

Cậu tin rằng Hạ Hoàn thực sự yêu mình. Và cậu cũng thực sự rất yêu Hạ Hoàn.

Đó là tình yêu thuần khiết và cháy bỏng của một người mẹ dành cho con cái.

Nhưng Tạ Ninh không hiểu vì sao sau này bọn họ lại trở nên như vậy.

Cậu không có nhiều ấn tượng về cha mình, không phải vì ít khi gặp Tạ Kính, mà là do ông chỉ mãi chìm đắm trong công việc, dù hai cha con ngày ngày đối mặt, nhưng tình cảm của Tạ Ninh dành cho ông vẫn không sâu sắc như dành cho Hạ Hoàn.

Có lẽ hầu hết các gia đình ở Trung Quốc đều như vậy, cha gánh vác trách nhiệm, mẹ là người chăm sóc.