Mẹ Kiều nhíu mày: "Bây giờ con chịu để mẹ gặp cậu ấy rồi à?"Trang Duyên nói: "Không nhìn thấy người thì mẹ có chịu đi không? Hơn nữa, không phải con không muốn mẹ gặp.... con chỉ sợ làm em ấy hoảng."
Mẹ Kiều hỏi: "Nếu mẹ không thích cậu ấy thì sao?"
Trang Duyên lại không lo lắng chút nào: "Mẹ nhất định sẽ thích em ấy."
Mẹ Kiều liếc mắt nhìn hắn một cái: "Tự tin thế?"
Trang Duyên bình thản: "Vâng."
Hắn nói xong thì để ly xuống, đứng lên: "Em ấy cũng sắp dậy rồi, con phải đi chuẩn bị bữa sáng đây."
Mẹ Kiều cũng đứng dậy theo: "Nếu đã vậy, trước khi mẹ đi nước ngoài, có phải nên gặp bố mẹ cậu ấy một lần không?"
Trang Duyên khựng lại, giọng điệu có chút kì lạ: "Gặp gì cơ?"
Mẹ Kiều chần chờ nói: "Để.... định ngày cưới?"
Trang Duyên: "..."
Hắn xoa xoa trán: "Mẹ sốt ruột quá rồi đấy."
Mẹ Kiều lạnh lùng nói: "Vừa rồi ai nói với mẹ là muốn kết hôn, sống trọn đời bên nhau?"
Trang Duyên nhìn bà: "Còn chưa đến mức đó.... Mẹ gặp cậu ấy xong cũng đừng nói lung tung."
Mẹ Kiều nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, ung dung nhìn hắn: "Sao mẹ cứ cảm thấy con đang giấu mẹ chuyện gì đó.”
Trang Duyên trầm mặc nửa ngày, ăn ngay nói thật: "Em ấy vẫn chưa đồng ý."
Mẹ Kiều ngẫm lại câu nói này của hắn một lúc lâu, cuối cùng nhìn hắn với ánh mắt vô cùng khó tả.
"Con nói là.... con đã tính đến chuyện hôn nhân và sống cả đời với cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn chưa đồng ý ở bên con?"
Trang Duyên không nhịn được cười khổ: "Nếu không con đã dẫn cậu ấy đến gặp mẹ từ lâu rồi."
Mẹ Kiều xì cười ra tiếng: "Khá lắm.... Vậy thì con nói rõ đi, lát nữa gặp cậu ấy, mẹ nên nói gì."
...
Thời điểm Tạ Ninh ngủ dậy, liền nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ từ dưới lầu truyền đến.
Cậu còn tưởng Trang Duyên đang nói chuyện với dì Trần, nên sau khi rửa mặt và mặc đồ ngủ, cậu mơ màng đi xuống lầu.
Cho tới khi đi đến phòng khách, cậu mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cậu nhìn thấy mẹ Kiều đang ngồi đoan trang thanh lịch bên bàn ăn, mắt mở to, cậu theo bản năng muốn quay lại đi lên lầu.
Nhưng hai người bên kia cũng đã nghe thấy động tĩnh và quay đầu lại.
Mẹ Kiều nhìn thấy Tạ Ninh, cũng rất ngạc nhiên, đáy mắt chợt lóe lên vẻ bất ngờ: "Ninh Ninh?"
Bà quay đầu, đột nhiên nhìn phía Trang Duyên, dùng ánh mắt nói với hắn "Sao con không nói sớm.
Trang Duyên chậm rãi nói: "Mới sáng sớm mà mẹ đã tặng cho con một niềm vui bất ngờ, dù thế nào thì con cũng phải đáp lại một chút chứ."
Mẹ Kiều hơi nghẹn lời.
Tạ Ninh quả nhiên bị dọa sợ rồi.
Lúc này đầu óc cậu trống rỗng, ngay cả Trang Duyên và mẹ Kiều thì thầm nói nhỏ với nhau cũng không để ý, tay vô thức vò vò vạt áo ngủ.
"Tôi.... tôi lên thay quần áo đã." Một lúc sau, Tạ Ninh mới nặn ra được một câu.
Mẹ Kiều vẫy tay với cậu, giọng điệu dịu dàng mà Trang Duyên hiếm khi nghe được: "Ở nhà mà, cần gì phải khách sáo như vậy, con cứ mặc thoải mái là được, hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài."
Cách bà nói "ở nhà" và "không có người ngoài" khiến Tạ Ninh hơi ngẩn ra, ngay cả Trang Duyên cũng phải kéo tay áo mẹ hắn dưới bàn, ra hiệu bà thu liễm một chút.
Mẹ Kiều tức giận liếc Trang Duyên một cái, thấy Tạ Ninh quả nhiên hơi câu nệ, vội giảm bớt sự nhiệt tình từ mười hai phần xuống còn mười phần.
"Ý của cô là...." Bà giải thích, "Với mối quan hệ giữa ông nội con và gia đình cô, thì hai bên cũng giống như người một nhà vậy."
Tuy Tạ Ninh có chút nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Cậu bị sự đến thăm đột ngột của mẹ Kiều làm cho bất ngờ, cảm thấy rất căng thẳng, sợ bà hiểu lầm, nhưng lại không biết bản thân đang sợbà hiểu lầm cái gì.
Thấy cậu cứ đứng đó ngượng ngùng, lại sợ cậu đói bụng, Trang Duyên đứng dậy kéo cậu đến bàn ăn: "Ăn sáng trước đã, kẻo đến trưa lại không ăn nổi."
Tạ Ninh ăn rất ít, nếu ăn sáng muộn thì đến trưa sẽ không ăn được nữa.
Ngày thường đi làm thì không sao, nhưng đến cuối tuần, tật xấu này lại xuất hiện.
Vì tối qua đã ăn lẩu, nên hôm nay Trang Duyên chuẩn bị bữa sáng tương đối thanh đạm và dễ tiêu hóa, không muốn cậu mỗi ngày đều ăn những món quá nhiều dầu mỡ.
Vừa ngồi xuống, mẹ Kiều đã bắt đầu lôi kéo cậu nói chuyện: "Cô nghe Trang Duyên nói, gần đây con đang ở tạm đây?"
Tạ Ninh hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn Trang Duyên, hắn liền đáp lại bằng ánh mắt trấn an.
Lúc này cậu mới hơi yên tâm, gật đầu với mẹ Kiều, mơ hồ đáp: "...Vâng."
Trước khi Tạ Ninh xuống lầu, mẹ Kiều và Trang Duyên đã thống nhất "khẩu cung" với nhau, chuyện gì có thể nói, chuyện gì có thể hỏi, chuyện gì chưa thể tiết lộ để tránh làm cậu hoảng sợ.
Nếu để Tạ Ninh biết mẹ Kiều đã nghĩ đến chuyện cưới xin, chắc cậu sẽ chui rúc trong chăn cả nửa ngày không dám ra mất.