Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 55

Trang Duyên cười khẽ: "Hoá ra mẹ tới ăn ké bữa sáng."Mẹ Kiều nhíu mày nhìn hắn: "Nói vậy mà nghe được à, chỉ là một bữa sáng thôi mà, có đáng để mẹ chạy xa như vậy để ăn ké không?"

Trang Duyên không có ý kiến gì, dù sao hắn cũng định chuẩn bị bữa sáng cho Tạ Ninh, thêm một phần nữa cũng không sao.

Chỉ là hắn hơi thắc mắc về ý định của mẹ Kiều khi đến đây.

Trang gia có truyền thống thoáng, từ khi hắn trưởng thành, cha mẹ cũng không can thiệp quá nhiều vào chuyện của hắn.

Dù là ra nước ngoài, hay chạy đi làm đạo diễn quay mấy bộ phim ít người xem, chỉ cần không phạm pháp, Trang gia đều để hắn tự do.

Cũng từng có người đến trước mặt mẹ Kiều âm thầm mỉa mai con trai bà tính khí lớn, nhưng lại chẳng có thành tựu gì.

Mẹ Kiều chỉ hờ hững nâng mí mắt, cười nhạt: "Nhà tôi đâu có ngôi vua nào để thừa kế, làm vài bộ phim kiếm chút tiền, sống thoải mái là được.

Còn hơn một số người, đến Tết còn phải nhọc lòng chạy đi nhờ vả, tới đồn cảnh sát để kéo người ra."

Người kia nghe vậy thì nhất thời bị nghẹn, không tiếp tục kiếm chuyện nữa, nhưng quay đầu lại bảo với người khác rằng tính khí của hai mẹ con nhà này giống hệt nhau.

Điển hình khó chiều, một câu nói ra là làm người khác cứng họng.

Sau đó mẹ Kiều kể lại chuyện này cho Trang Duyên như một câu chuyện cười: "Con trai bà ta cũng gọi là có chút thành tựu, làm tổng giám đốc bù nhìn trong doanh nghiệp gia đình, cả nhà tranh giành tài sản đến mức trở thành trò cười mà còn không tự biết. Còn có một thằng cháu, tài cán thì không có, mà cứ đòi vào thương trường, năm ngoái dính vào vụ buôn lậu rồi bị bắt, nhờ vả đến tận ông nội con, tưởng mẹ không biết chắc."

...

Trang Duyên cũng tự rót cho mình một ly nước, hỏi: "Mẹ đến đây tìm con có chuyện gì? Hay là lại có ai đến mách mẹ?"

Mẹ Kiều bình tĩnh nói: "Mẹ nghe người ta nói, con giấu một người đẹp trong nhà này."

Trang Duyên đang uống nước, nghe vậy thì suýt sặc.

Hắn lấy khăn giấy lau khoé miệng, cau mày hỏi: "Mẹ.... nghe ai nói?"

Mẹ Kiều từ tốn nói: "Ai nói không quan trọng, mẹ chỉ tò mò nên mới đến xem thử. Nhìn dáng vẻ này của con, thật sự đang giấu người à?"

Trang Duyên bất đắc dĩ, nhưng cũng biết chuyện này không thể giấu được mẹ hắn.

Trong căn biệt thự ven hồ này, ngoại trừ dì Trần, còn có người làm vườn đến định kỳ, thỉnh thoảng hắn còn dùng đến tài xế.

Bất kỳ ai cũng có thể nói chuyện này với mẹ Kiều.

Huống chi, hắn vốn không có ý định giấu chuyện của hắn và Tạ Ninh với người trong nhà.

Chỉ là vẫn chưa tới thời điểm thích hợp.

Bởi vậy, hắn cũng không giấu giếm: "Đúng là có một người ở đây, nhưng mà không giống như mẹ nghĩ đâu."

"Ồ?" Mẹ Kiều nổi lên hứng thú, "Không giống thế nào? Hay là con muốn nói hai đứa trong sạch, không có gì hết, chỉ là tạm ở nhờ đây thôi?"

Ở một khía cạnh nào đó, nói vậy cũng không sai.

Trang Duyên không nhịn được cười khổ trong lòng.

Mẹ Kiều nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn không nói gì, lại nói: "Nói thật, con cũng sắp 30 rồi, bao năm nay cũng chẳng thấy đưa ai về nhà, mẹ

với cha con không gấp không được. Thúc giục con hai câu, con cũng ngại phiền, cho nên mẹ cũng tận lực không đề cập tới chuyện này."

Trang Duyên lầm bầm một câu: "Còn hai năm nữa mới 30 mà, còn chưa già đến vậy đâu."

Mẹ Kiều không để hắn chuyển chủ đề: "Con cũng không phải người thích chơi bời, đã đưa người về đây ở rồi, thì nhất định phải có một lời giải thích."

Bà nói: "Hai ngày nữa mẹ và cha con sẽ ra nước ngoài, nếu con không nghiêm túc thì cứ coi như mẹ không biết gì hết, hôm nay đến đây chỉ để chào tạm biệt con thôi."

Trang Duyên trầm mặc vài giây, nghiêm mặt nói: "Vậy con nói rõ luôn, con thật sự nghiêm túc."

Mẹ Kiều ngồi ngay ngắn lại: "Ồ? Bây giờ chịu nói rồi sao?"

"Mẹ nói nhỏ thôi." Trang Duyên bất đắc dĩ cười, "Em ấy còn đang ngủ trên lầu, con sợ làm ồn đến em ấy."

Mẹ Kiều bật cười: "Bảo vệ kỹ thế cơ à?"

Trang Duyên nói: "Mẹ đã nói như vậy rồi, con không muốn mẹ hiểu lầm về em ấy. Con với em ấy không phải chơi bời, là thật lòng muốn ở bên nhau."

Hắn nghiêm túc nói: "Là cái loại mà muốn kết hôn, sống trọn đời với nhau."

Mẹ Kiều ngẫm lại một chút, ngước mắt nhìn về phía hắn: "Mẹ nghe nói người đó là con trai?"

"Vâng, là con trai."

Mẹ Kiều im lặng vài giây, cuối cùng nói: "Nhiều năm như vậy, mẹ không ngờ cuối cùng con lại mang về một cậu con trai.”

Trang Duyên dùng chính lời của bà để đáp lại: "Dù sao nhà mình cũng đâu có ngôi vua nào để thừa kế."

Mẹ Kiều: "..."

Đúng là mẹ con ruột có khác.

Mẹ Kiều không nói gì, lại hỏi: "Vậy con kể mẹ nghe đi, cậu ấy là người như thế nào?"

Trang Duyên cười, "Em ấy như thế nào, lát nữa mẹ gặp là biết thôi."