“Mẹ nó.”
Hai mắt Bạch Học Dân đỏ bừng, du͙© vọиɠ nồng nặc giăng đầy trong mắt. Anh bế Quan Tiểu Nguyệt rồi đặt xuống sofa trong phòng khách, sau đó nhoài người đè lên, côn ŧᏂịŧ dữ tợn và nóng bừng lập tức đè mạnh vào hai quả núi ngạo nghễ dựng thẳng của cô.
“Làm chết em, hôm nay ông phải bắn đầy cái miệng nhỏ nhắn dâʍ đãиɠ của em, sao rêи ɾỉ mất hồn như thế?”
Bạch Học Dân nắm lấy hai gò bồng đẫy đà trước người Quan Tiểu Nguyệt, côn ŧᏂịŧ cương cứng đẩy đưa giữa rãnh ngực sâu hun hút: “A…sướиɠ quá, thoải mái quá, ưm…vợ ơi, ngực của em tuyệt lắm…”
“Làm chết em, dùng côn ŧᏂịŧ lớn làm chết em…”
Những lời nói dâʍ đãиɠ của anh rể khiến Quan Tiểu Nguyệt đỏ bừng mặt, côn ŧᏂịŧ khổng lồ đầy gân xanh dữ tợn cọ xát khiến bầu ngực dường như nóng lên theo. Cơ thể cô bị giam cầm chặt chẽ không thể nhúc nhích, sau khi cao trào qua đi, cả người cô lả đi vì không còn sức lực.
“Ưm a…anh rể…”
Động tác của Bạch Học Dân ngày càng điên cuồng, lần nào côn ŧᏂịŧ thô to cũng đều cắm thằng vào rãnh ngực rồi rút mạnh ra, túi trứng va chạm mạnh mẽ theo động tác của anh.
Những dấu đỏ chi chít xuất hiện trên làn da trắng ngần của Quan Tiểu Nguyệt, trông vô cùng dâʍ đãиɠ.
Thấy côn ŧᏂịŧ của anh rể ngày càng tiến tới gần môi mình, cô liều mạng lắc đầu, căng thẳng đến nổi mồ hôi tuôn ra như suối, sợi tóc lòa xòa trên trán ướt đẫm mồ hôi: “A…anh rể, không được, thật sự không được…”
Quan Tiểu Nguyệt cảm thấy vô cùng xấu hổ, thân dưới bị ngón tay của anh rể xâm nhập nên cô không thể ăn côn ŧᏂịŧ lớn của anh rể nữa, bằng không sẽ có lỗi với chị thêm.
Qυყ đầυ to như quả trứng gà của Bạch Học Dân chạm vào bờ môi đỏ mọng của Quan Tiểu Nguyệt, anh không vui khi cô cắn chặt răng, bèn nặng nề ra lệnh: “Há miệng ra.”
“Hu hu hu…không…” Quan Tiểu Nguyệt cắn môi, nức nở đầy mơ hồ.
Bạch Học Dân thừa dịp cô vừa mở miệng xin tha thì đã bắt đầu dùng côn ŧᏂịŧ cứng rắn cậy mở môi cô ra, sau đó tiến vào trong khoang miệng ấm nóng.
“Ưm…a…” Quan Tiểu Nguyệt hốt hoảng giãy dụa khiến anh có cơ hội tiến vào sâu hơn.
Côn ŧᏂịŧ cương cứng tiến vào toàn bộ, anh sung sướиɠ thở dốc: “A…ưm…chặt thế, ấm nóng nữa, thoải mái muốn chết…a…”
Phốc phốc!
Bạch Học Dân thở gấp, ra sức đẩy đưa côn ŧᏂịŧ.
Bạch bạch bạch!
Hai quả trứng điên cuồng dập vào cằm Quan Tiểu Nguyệt, tiếng rêи ɾỉ của cô và tiếng thở dốc thoải mái của anh quẩn quanh khắp phòng khách.
Miệng Quan Tiểu Nguyệt bị cưỡng chế mở ra to nhất có thể, qυყ đầυ của anh rể lấp đầy miệng cô khiến cô khó chịu không sao tả nỗi. Cô chỉ biết ra sức đẩy lưỡi hòng đẩy côn ŧᏂịŧ của anh ra khỏi miệng mình: “Ưm ưm ưm…anh rể…”
Nước bọt tràn ra khỏi miệng cô ngày càng nhiều theo động tác rút cắm của anh rể, tiếng ma sát vang lên khi côn ŧᏂịŧ to lớn va chạm trong miệng và lưỡi, trong cực kỳ dâʍ đãиɠ và gợϊ ȶìиᏂ trước cửa vào nhỏ hẹp.
Quan Tiểu Nguyệt không biết cô càng chống cự bao nhiêu thì Bạch Học Dân càng sung sướиɠ bấy nhiêu.
Thỉnh thoảng chiếc lưỡi ướŧ áŧ, ngọt ngào quét qua côn ŧᏂịŧ dữ tợn đều khiến anh sướиɠ phát điên: “A…đâm chết em, vợ yêu dấu, hôm nay em ăn giỏi quá, chồng rất sung sướиɠ khi em ăn côn ŧᏂịŧ của chồng, ưm…”
“A…ưm…”
Một phần côn ŧᏂịŧ xanh tím dữ tợn của anh vẫn còn ở bên ngoài. Bạch Học Dân ra sức đẩy côn ŧᏂịŧ vào miệng Quan Tiểu Nguyệt, anh vừa cúi đầu xuống thì đã thấy bộ ngực đẫy đà lắc lư theo động tác rút cắm của anh, thế nên anh bất ngờ dùng sức đâm cả côn ŧᏂịŧ cứng rắn vào trong.