Sau Lần Say Rượu

Chương 5

Chất lỏng đáng ngờ liên tục rỉ ra khỏi mã mắt, tiếng thở dốc của Bạch Học Dân ngày càng gấp rút hơn: "A...muốn bắn, bắn vào cái miệng nhỏ của cô vợ dâʍ đãиɠ, a...a...sướиɠ quá, thoải mái quá..."

Bạch Học Dân nhìn côn ŧᏂịŧ nhỏ nhắn ra vào trong cái miệng nhỏ nhắn của "Quan Tiểu Nhu", trên thân gậy dính đầy nước bọt óng ánh kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh đến nổi côn ŧᏂịŧ run lên không ngừng.

Không biết côn ŧᏂịŧ đã ra vào cái miệng nhỏ mềm mại bao nhiêu lần.

"Hu hu hu..." Đôi mắt Quan Tiểu Nguyệt đầy sóng tình, cô có thể nghe rõ tiếng ma sát của côn ŧᏂịŧ anh rể, cảm giác sung sướиɠ đến kỳ lạ không thể nào diễn tả bằng lời.

Sự chống cự ban đầu từ từ biến thành yên lặng đón nhận.

"A...a..."

Bạch Học Dân rên lên, côn ŧᏂịŧ to lớn bắt đầu run rẩy, mã mắt mở to như lỗ kim, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt lập tức tràn vào sâu trong cổ họng mềm mịn.

Anh vội vàng tăng tốc đẩy đưa côn ŧᏂịŧ, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun lên mặt "Tiểu Nhu", đến hai quả bồng đào trước ngực cũng không may mắn thoát khỏi.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc từ từ vẩy đầy trên làn da mịn màng, muốn dâʍ đãиɠ bao nhiêu thì dâʍ đãиɠ bấy nhiêu.

"A...ưʍ..." Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi khiến Quan Tiểu Nguyệt không kidm được run rẩy, trong miệng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ do anh rể bắn ra. Mặc dù mùi vị khá ngai ngái nhưng lại cực kỳ ngon miệng khi tìиɧ ɖu͙© dâng trào.

Bạch Học Dân sung sướиɠ dễ chịu xong bèn mơ màng bước xuống khỏi người Quan Tiểu Nguyệt, nhanh chóng quay lại giường ngủ trong phòng mình.

Chỉ để lại một mình Quan Tiểu Nguyệt nằm trên sofa đang chìm đắm trong cơn cao trào, thế nhưng cô nhanh chóng đứng dậy dọn dẹp bãi chiến trường trên sofa rồi đi vào phòng tắm.

Chị gái sắp tan tầm trở về, nếu chị biết chuyện mình và anh rể đã làm, chắc chắn mình sẽ chết mất.

Quan Tiểu Nguyệt vừa hối hận vừa xấu hổ.

Cộc cộc...

Khi tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên cũng là lúc cửa phòng được mở ra, Tiểu Nhu lê cơ thể mệt mỏi tan làm về nhà: "Tiểu Nguyệt?"

Tiểu Nhu bèn gọi một tiếng nhưng không nghe thấy Quan Tiểu Nguyệt trả lời. Cô ta vừa về đến phòng đã nhìn thấy Bạch Học Dân để trần thân dưới đang nằm trên giường, cả người chỉ toàn mùi rượu: "Chồng ơi? Sao anh lại thế này?"

Tiểu Nhu giật mình, vội vàng dọn dẹp đống lộn xộn trên người anh.

Đợi khi cô ta dọn dẹp xong, Quan Tiểu Nguyệt tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm.

"Tiểu Nguyệt, thì ra em đang tắm." Tiểu Nhu nhẹ nhàng thở phào, còn tưởng rằng dáng vẻ của Bạch Học Dân dọa Quan Tiểu Nguyệt hoảng sợ, gọi cô không đáp lại, không biết cô đã đi đâu.

Bây giờ thấy cô vừa tắm ra, cô ta yên tâm hơn nhiều, có lẽ em gái đang tắm nên mới không nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của chồng mình, thật là đúng lúc.

"Chị...chị...em vốn đang đợi chị nhưng mà trễ quá nên em đi tắm trước." Quan Tiểu Nguyệt xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiểu Nhu.

Tiểu Nhu không cảm thấy gì quái dị, mấy cô gái trẻ rất hay thẹn thùng sau khi vừa tắm xong: "Nguyệt Nguyệt, đúng là chị gái tan làm hơi trễ nhưng không sao hết, ban ngày không có ai ở nhà, em không cần khách sáo, trong khoảng thời gian này em cứ ở lại nhà của chị, có gì cứ nói với chị nhé."

"Phải rồi, nãy giờ em có nhìn thấy anh rể của em không?"

Quan Tiểu Nguyệt giật thót, lắp ba lắp bắp: "Không có...vẫn chưa gặp..."