Edit: Moon
Án Ức Nhu và Khang Hiểu Lan không phát hiện cái gì không đúng, nhưng Mục Phong và Quý Hoa cũng không dễ lừa như vậy, từ đêm qua nghe thanh âm của đại ca anh ta cùng hôm nay Vãn Hạ nhìn thấy bọn anh kinh ngạc và nháy mắt bối rối, chuyện này không thể nào đơn giản như vậy.
Nhưng đại ca bọn họ cũng nói là xuống cầu thang bị trẹo, vậy bọn họ cũng làm như là xuống cầu thang bị trẹo đi.
Án Ức Nhu và Khang Hiểu Lan đến khiến Tô Vãn Hạ không nhàm chán như vậy, mấy người cười cười nói nói, đến hơn chín giờ, sau đó đều tách nhau ra về.
Người vừa đi, gian phòng lập tức lại khôi phục yên tĩnh, hai người ngây ngốc trong phòng, dường như đều có thể nghe được tiếng mình hít thở, Tô Vãn Hạ lại không được tự nhiên, nhìn người đàn ông nằm trên ghế salon anh tuấn mê người nhỏ giọng nói ra: "Không phải có phòng nghỉ ngơi sao? Ngủ ghế salon rất khó chịu..."
Đêm qua cô không biết làm sao lại ngủ thϊếp đi, cho nên cũng không biết anh ngủ đâu, nhưng khi cô nhìn thấy anh nằm đến trên ghế salon, lòng của cô liền bắt đầu loạn cả lên, để cô và anh ngủ cùng một phòng, cô nhất định sẽ mất ngủ đến sáng.
Mục Anh Thần ngồi dậy nhìn người trên giường có chút bối rối, "Ngủ ở đây anh tương đối yên tâm."
"Em không sao" cô không dám nhìn thẳng anh, ánh mắt đảo quanh.
"Vậy em muốn đi nhà xí thì làm sao bây giờ?"
"Em có thể gọi y tá"
"Y tá bế em được sao?"
"Em. ." Mục Anh Thần hỏi thẳng khiến Tô Vãn Hạ á khẩu không trả lời được.
"Em làm sao? Bây giờ muốn đi sao?" Khóe môi xinh đẹp của Mục Anh Thần ngoắc ngoắc.
Kỳ thật Tô Vãn Hạ xác thực muốn đi nhà vệ sinh, từ trước khi Án Ức Nhu bọn họ đến cho tới bây giờ, cô đều không có đi, bây giờ Mục Anh Thần chủ động hỏi, cô đã có da mặt dầy nhẹ gật đầu.
Khi cánh tay cường tráng đó bế cô, trái tim của cô bỗng nhảy dựng lên, hơi thở mê người nam tính bao quanh cô, lập tức khiến mặt của cô không khỏi đỏ lên, cô cố ý cúi thấp đầu, không cho Mục Anh Thần nhìn ra sự khác thường của cô.
Khi Mục Anh Thần thả cô xuống, cô mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau khi vào nhà vệ sinh, vịn bồn rửa tay cẩn thận bước hai bước, mở vòi nước rửa tay, lại dùng nước vỗ nhẹ lên khuôn mặt có chút nóng.
Mục Anh Thần nghe được tiếng nước, răng rắc một tiếng mở cửa ra, khi thấy Tô Vãn Hạ đứng bên cạnh bồn rửa tay, lập tức xạm mặt lại, "Bác sĩ nói không cho chân em dùng lực, sao không gọi anh?"
Tô Vãn Hạ cũng giật nảy mình, "Em không dùng chân trái, chỉ bước hai bước"
"Như thế rất nguy hiểm, ngã sấp xuống làm sao bây giờ?" Mục Anh Thần có chút tức giận, người phụ nữ này vô luận lúc nào cũng không biết khiến anh bớt lo một chút.
Sau đó có chút tức giận cầm khăn mặt lau tay cho cô, lại nhẹ nhàng giúp cô lau mặt, lúc này mới bế Tô Vãn Hạ đi ra ngoài.
Có lẽ là bởi vì bị buổi tối ảnh hưởng, Mục Anh Thần bế Tô Vãn Hạ, cô liền không tự chủ khẩn trương, trên người anh mùi nước hoa rất tự nhiên rất thanh nhã còn kèm theo hơi thở của người đàn ông trưởng thành, khiến cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặt lại bắt đầu nóng lên.
Mục Anh Thần bế cô đi đến bên giường, cũng không có đưa thả cô trên giường, mà trực tiếp ôm cô ngồi xuống trên giường, đặt cô lên đùi anh.
Trái tim Tô Vãn Hạ trong nháy mắt bị treo lên, thở mạnh cũng không dám, cô cảm thấy cô ngồi không phải là chân của anh mà là thanh sắt nóng rực.