Edit: Moon
Mục Phong cũng như gió đi theo, Tô Vãn Hạ nhìn tình hình này, cũng nhanh chóng đuổi tới, một trận hỗn chiến cứ như vậy bắt đầu .
"Hoa, không thể kéo quần áo "
"Tô Vãn Hạ, không thể ôm bóng"
"Hoa, ra ngoài "
"Tô Vãn Hạ, không thể dùng chân đá "
"Tô Vãn Hạ, không thể đánh bóng bằng hai tay"
"Hoa, cậu đã rê bóng hai lần rồi"
Trong nửa giờ, Mục Phong cũng không biết mình nói bao nhiêu chuyện phạm quy, hai người này căn bản cũng không phải là đến chơi bóng, chính là đến khóc lóc om sòm chơi xỏ lá.
Mục Anh Thần mặc dù một câu cũng không nói, nhưng từ thần sắc ẩn nhẫn kia có thể thấy được anh đã chịu đựng đủ Tô Vãn Hạ và Quý Hoa.
Tô Vãn Hạ âm thầm ở trong lòng hừ một tiếng, tức chết rồi, tức chết rồi, người đàn ông tự đại.
Sau đó giả bộ mệt mỏi muốn chết, "Ai nha, mệt chết tôi, tôi muốn đi nghỉ ngơi, các anh cứ tiếp tục."
"Tôi cũng đi nghỉ ngơi, đúng thật mệt mỏi" Quý Hoa là thật sự mệt mỏi, anh ta bị Tô Vãn Hạ chỉ huy đến chỉ huy đi, dù sao anh ta mù chỉ huy, kém chút không có mệt mỏi nằm xuống.
Hai người đến bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi, Quý Hoa lặng lẽ nói với Tô Vãn Hạ: "Cô nhìn sắc mặt anh của tôi, đơn giản chính là một bảng bảy màu, ha ha, cười chết tôi rồi, ai lại dám chơi bóng thế này với anh ấy!"
"Tô Vãn Hạ, cô được lắm đấy, ha ha."
Tô Vãn Hạ ngẫm lại biểu tình vừa rồi Mục Anh Thần kia, liền cười phá lên một trận, vừa rồi chơi bóng không dám cười, bây giờ anh cũng không chú ý bọn cô, thì để cô hảo hảo cười một cái đi!
"Ha ha, ha. ."
"Tô Vãn Hạ!"
Ngạch, Tô Vãn Hạ trong nháy mắt hoàn hồn, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Mục Anh Thần đứng bên giường, nhíu mày tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.
"Cười ngốc gì vậy?" Mục Anh Thần lại hỏi.
"Ứm. Không có cười cái gì, chỉ là nghĩ đến chuyện tiếu lâm." Tô Vãn Hạ chột dạ vỗ trán, cô vừa rồi nghĩ quá nhập thần, thế mà mình cười ra tiếng, trời ạ.
"Ồ?" Mục Anh Thần nhìn dáng vẻ chột dạ của cô, không quá tin lời cô nói.
"Trò cười gì buồn cười như vậy, nói ra cho anh cùng vui vẻ"
Khóe miệng Tô Vãn Hạ lại kéo ra, ở trong lòng nói thầm: Nếu thật sự nói ra, khả năng anh sẽ không vui.
"Ha ha, kỳ thật cũng không có gì vui vẻ, chỉ là nằm quá nhàm chán, tự mình tìm việc vui"
Con mắt tĩnh mịch của Mục Anh Thần hiện lên nụ cười mỉm, không biết vì cái gì, anh luôn cảm thấy cô vừa rồi cười vui vẻ như vậy có liên quan tới anh, nếu như chuyện liên quan đến anh có thể làm cho cô cao hứng như vậy, như vậy anh rất tình nguyện cho cô suy nghĩ nhiều một chút.
"Ừm, vậy em tiếp tục" Nói xong Mục Anh Thần lạnh lùng tiếp tục xử lý văn kiện.
Tô Vãn Hạ im lặng, người đàn ông này lúc nào biến đen như vậy?
Hơn bảy giờ tối, Mục Phong, Quý Hoa, Án Ức Nhu, Khang Hiểu Lan đột nhiên đi tới phòng bệnh.
Tô Vãn Hạ lấy làm kinh hãi, trong lòng cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, cô thật sự không biết làm như thế nào giải thích tình trạng này cho bọn họ.
Án Ức Nhu và Khang Hiểu Lan đều một mặt khẩn trương trên dưới dò xét cô, nhìn trân trái bó bột, Án Ức Nhu mở miệng trước: "Vãn Hạ, cậu làm sao, chân làm sao thành dạng này, có nghiêm trọng không!"
"Đúng vậy, không có vấn đề gì chứ?" Khang Hiểu Lan cũng một mặt lo lắng.
"Ha ha, không có việc gì, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe "
"Rốt cục chuyện gì xảy ra?"
"Mình..." Tô Vãn Hạ miệng hơi há ra, thực sự không biết nên nói thế nào mới tốt, bịa ra một lý do cô cảm thấy rất có lỗi với bọn họ, nhưng ăn ngay nói thật, cô lại nói không nên lời.
"Đêm qua xuống cầu thang trật một chút, không có gì đáng ngại." Mục Anh Thần bỗng nhiên trả lời.
Tô Vãn Hạ tâm nơi nới lỏng.
"Ôi trời, Vãn Hạ, cậu quả là nhân tài!" Án Ức Nhu và Khang Hiểu Lan đều nhìn cô giống như đứa ngốc.
"Ha ha, lần sau sẽ chú ý" Tô Vãn Hạ đỏ tai.