Edit: Moon
Quý Hoa trong nháy mắt trừng lớn mắt, người chưa từng thích xen vào việc của người khác như Mục Phong sao hôm nay lại đổi tính.
"Ha ha, được" Tô Vãn Hạ cũng có chút giật mình, cô thật sự không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt đã có thể quen biết với bọn họ như vậy.
Cứ như vậy, cô cũng đi theo bọn họ đến sân bóng rổ, trên đường đi, Quý Hoa chính là người nói máng, không ngừng nói với cô có bao nhiêu cô gái theo đuổi anh của anh ta, lại có bao nhiêu cô gái bị từ chối.
Nói đến Tô Vãn Hạ cũng có chút muốn đánh trống lui quân, nhưng nghĩ đến vụ cá cược kia, cô lại thẳng cổ, mặc kệ anh ta nói gì, mọi việc, cứ việc lên đi, không thử một chút làm sao biết có được hay không.
Đợi cô và Quý Hoa cười cười nói nói đi đến sân bóng rổ, Mục Anh Thần và Mục Phong đang tranh bóng, Mục Anh Thần anh tuấn xoay người, bóng đã nằm trong tay anh, thả người, ném bóng, một đường cung đẹp mắt quả bóng đi vào trong rổ, một loại hành động được thực hiện một mạch, nhanh nhẹn suất khí.
Tô Vãn Hạ nhếch miệng, cũng khá là tuyệt.
Tìm một chỗ đi tới ngồi xuống, Quý Hoa cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
"Này? Nữ sinh các cô làm sao đều thích anh tôi như thế ?"
"Kỳ thật tôi cũng rất đẹp trai đúng không"
"Có thể nói cho tôi biết vì sao mọi người lại thích anh trai tôi được không?"
Quý Hoa mặt mũi tràn đầy nghi ngờ hỏi Tô Vãn Hạ.
Tô Vãn Hạ nhíu nhíu mày, thích Mục Anh Thần? Cô dường như cũng không tính là thích Mục Anh Thần, cô chỉ là theo đuổi anh mà thôi, nhưng cô chắc chắn sẽ không nói cho Quý Hoa .
Giả vờ như đang suy tư, sau đó nói với Quý Hoa, người đang mong đợi câu trả lời của cô: "Ừm, thích một người, là rất kỳ diệu, cần nhờ cảm giác!"
"Thật sao? Chẳng lẽ bây giờ nữ sinh đều thích kiểu người lạnh lùng như anh ấy?"
"Không thích kiểu người nhiệt tình như tôi?"
"Ồ. Cái này sao? Vẫn là câu nói kia, cần nhờ cảm giác."
"Kỳ thật bản thân tôi cảm thấy rất tốt" Quý Hoa lại nói một câu như vậy.
Nghe vậy khóe miệng Tô Vãn Hạ giật giật, mức độ tự luyến của người này tuyệt đối đã tăng đến mức người bình thường không ai có thể vượt qua.
"Cái kia, anh của anh thích kiểu người thế nào?" Tô Vãn Hạ cố ý hạ thấp thanh âm, như thể sợ hai người đang chơi bóng kia có thể nghe thấy giọng nói của cô.
Quý Hoa nghe Tô Vãn Hạ hỏi như vậy, gãi đầu một cái, "Kỳ thật, tôi cũng không biết anh ấy thích người thế nào?"
"Các anh mỗi ngày đều ở cùng với nhau, anh ấy thích người thế nào anh cũng không biết? Đùa tôi sao?" Tô Vãn Hạ có chút khinh bỉ nhìn Quý Hoa.
Quý Hoa liên tục xoa tay: "Tôi thật sự không lừa cô, anh của tôi chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng nói với chúng tôi thích người thế nào?"
Tô Vãn Hạ hơi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trong đôi mắt to đó còn lộ ra tia sáng lòe lòe, không phải chứ? Ngây thơ như thế!
"Thật sao? Anh chắc chắn không có gạt tôi."
"Không có, thật sự không lừa cô."
Trong đáy lòng Tô Vãn Hạ nở hoa, thế mà chưa từng có bạn gái!
"Còn cô thì sao? Đã từng có bạn trai chưa?" Quý Hoa có chút tò mò nhìn Tô Vãn Hạ.
"Ách, bản tiểu thư là người ai cũng có thể theo đuổi sao?" Nét mặt của cô có chút mất tự nhiên, kỳ thật cô thật sự chưa từng có bạn trai, mặc dù người theo đuổi cô từ trước đến nay đều không ít.
"Ha ha, vậy sao cô theo đuổi anh của tôi?" Anh của anh ta rất khó theo đuổi, từ góc độ của anh ta mà xem ra.
Tô Vãn Hạ vô cùng khó chịu với nét mặt mà Quý Hoa nhìn cô lúc này, cắt ngang, mạnh dạn nói: "Bởi vì tôi đối với anh của anh vừa gặp đã yêu, thế nào, không được sao?"