- Các ngươi từ ngày hôm nay đã trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Ma Môn ta. Bây giờ ta cho các ngươi thời gian một ngày, để sắp xếp việc gia đình. Đến sáng ngày mai hãy tập trung tại đây theo ta trở về Thiên Ma Môn tu luyện.
Nghe Trần Khải nói vậy thì bọn họ đều chắp tay nói rằng.
- Cẩn Tuân tiên bối căn dặn.
- Được rồi đi đi.
- Vâng.
- Nhìn họ rời đi thì Trần Khải lại ngáp ngủ. Sau đó trở về khách điếm nghỉ ngơi, không quan tâm đến bọn này. Sáng ngày hôm sau 121 thanh thiếu niên lại có mặt tại đây.
Có điều bọn họ đứng đợi từ sáng sớm, đến tận buổi trưa mới thấy Trần Khải một thân ngáp ngắn ngáp dài từ trong khách điếm đi ra.
Hắn nhìn họ một lúc có vẻ hơi lúng túng, có điều rất nhanh bộ mặt vô sỉ của hắn lại xuất hiện. Nhìn về phía họ hắn nói rằng:
- Vừa rồi ta chẳng qua chỉ thử sự kiên nhẫn của các ngươi một chút thôi. Hiện giờ coi như ta không nhìn nhầm người, các ngươi thật sự rất tốt.
Nghe hắn nói vậy thì đám thiếu niên này mặt đều méo xẹo, không tin lời hắn nói. Nhìn thấy tình cảnh này hắn cũng không quan tâm. Bắt đầu nói chuyện với hệ thống.
- Hệ thống ta quên mất vị trí Thiên Ma Môn ở chỗ nào rồi. Ngươi hãy tạo ra một thông đạo, để mang đám người này đến đó đi.
- Chủ nhân người là Võ Thần vậy mà ngay cả nơi mình ở cũng không biết. Ngài thật làm ta thất vọng.
- Thất vọng cái con mẹ ngươi. Mau thực hiện đi, ta mà không về được. Vậy thì ta quyết định đời này ở nhân giới chơi. Ta xem là hệ thống ngươi đủ kiên nhẫn với vật tay với ta không.
- Chủ nhân xin tự trọng. Làm người phải có liêm sỉ, hướng đến tương lai. Tại sao người có thể suốt ngày chỉ ôm hoài bão ngồi ăn chờ chết được.
- Đấy là việc của ta. Đếch quan tâm đến ngươi. Mau làm đi.
- Hệ thống...
- Tinh .. thông đạo đã được lập. Ký chủ và người của thiên ma môn sau 3 giây nữa sẽ dịch chuyển. 3 , 2 , 1.
Sau âm thanh của hệ thống thì nhoáng một cái, hơn 100 người của Trần Thiên Ân biến mất khỏi đây. Nhìn thấy tình cảnh này thì những người đứng xung quanh xem cũng một trận thổn thức.
Một lúc sau tại trong quảng trường Thiên Ma Môn. Nơi này sau hơn một vạn năm đánh dấu, đã được Trần Thiên Ân cải tạo rất nhiều.
Hệ thống phòng ốc được tu sửa, các bảo vật xuất hiện khắp nơi. 121 thiếu niên khi đến đây thứ đầu tiên bọn họ cảm nhận chính là linh khí nồng nặc. Hóa thành thực chất, trở thành những màn sương mỏng không ngừng lan trên mặt đất.
Lúc này đây, một tên thiếu niên công tử ca. Hắn ta tên là Trần Anh Vũ. Xuất thân thương nhân, nhìn về phía sương mỏng phía dưới chân mà không ngừng tích chữ, kiếm bình đựng.
Thấy cảnh này thì một tên thiếu niên thân hình vạm vỡ đi đến hỏi rằng:
- Vị huynh đệ này ngươi đang làm gì vậy.
- Ngươi cái đồ ngốc này, không nhìn thấy phía dưới đầy linh dịch hay sao. Thứ này mang đi bán tuyệt đối là giá trên trời.
- Vậy sao.
- Tất nhiên rồi.
Nghe Trần Anh Vũ nói vậy thì tên thiếu niên cơ bắp kia vậy mà cũng lập tức cúi thẳng mặt xuống, liếʍ đống linh dịch ở dưới đất.
Nhìn thấy tình cảnh này Trần Anh Vũ há hốc mồm không tin vào mắt mình. Hắn không tin nổi lại có tên không sợ bẩn như vậy.
Nhìn thấy tình cảnh hai tên này tranh chấp linh dịch thì Long Thần Phong từ từ đi đến nói rằng:
- Trần Anh Vũ ngươi không biết hắn rồi. Hắn ta tên là lý Tà Quân từ nhỏ đầu óc không dùng được, nhưng một thân vũ phu mang đầy người.
Nghe Long Thần Phong nói vậy thì Trần Anh Vũ cũng gật đầu. Họ Trần hắn ở Thành Thanh Phong tuy rằng không phải là các đại thế tộc. Nhưng mà cũng thuộc tầng lớp trung tiểu thế tộc. Vậy nên cũng có quen biết với long thần phong.
Lần này vốn hắn cũng không muốn tham gia lần nhạp môn phái này. Chẳng qua bị người trong gia tộc bức ép, nói rằng có cường giả muốn đến đây tuyển chọn đệ tử. Nên hắn mới tham gia mà thôi.
- Thật không nghĩ đến hắn trả lời vớ vẩn mấy câu hỏi, vậy mà được nhận thật sự không tin nổi. Mà trong lúc đám thanh thiếu niên còn đang nghĩ cách vụиɠ ŧяộʍ kiếm Linh dịch của Thiên Ma Môn.
Lúc này Trần Khải mới đi đến trước mặt bọn họ nói rằng.
- Ta là môn chủ của Thiên Ma Môn. Hiện giờ các ngươi biết rồi đi. Các ngươi 121 người sẽ trở thành đệ tử ngoại môn.
- Tại trong tông môn các ngươi có thể đi dạo tự do, trừ vào các khu vực cấm địa. Đến nơi đó các ngươi sẽ lập tức bị rào cản ngăn lại, cho nên không sợ đi nhầm.
- Tàng kinh các các ngươi có thể vào tầng 1 để học công pháp võ kỹ.
- Hàng tháng các ngươi có thể đi đến tài nguyên điện để nhận lấy bổng lộc của mình.
- Tại chấp pháp điện có một bản nhiệm vụ. Các ngươi cũng có thể đến đấy nhận nhiệm vụ. Để đổi lấy điểm tông môn, sau này khi thiếu tài nguyên. Có thể sử dụng điểm tông môn để đổi lấy tài nguyên tu luyện.
- Ta nói đến đây các người đã hiểu chưa.
Nghe Trần Khải nói vậy thì những người ở đây đều choáng váng nhìn về phía hắn. Họ không nghĩ rằng người thanh niên trước mặt này, vậy mà lại làm môn chủ của Thiên Ma Môn.
Trong số họ có lẽ chỉ duy nhất có Long Thần Phong là biết tu vi của người thanh niên trước mặt này. Nên hắn không sửng sốt còn lại đều mồm chữ a, miệng chữ ô không biết nói lên lời.
Nhìn chúng như vậy thì Trần Khải cũng chả thèm quan tâm. Hắn ngáp ngủ một cái nhìn về phía bọn họ sau đó nói rằng:
- Trong số các ngươi ai có tu vi tại thân giơ tay lên.
Nghe hắn hỏi vậy thì ở đây có khoảng 30 người giơ tay. Nhìn thấy cảnh này hắn gật đầu sau đó nói rằng:
- Các ngươi tự phê hết tu vi đi.
Trần Khải vừa nói vậy thì 30 thiếu niên này đều biến sắc. Có điều rất nhanh lý Tà Quân đứng ra nói rằng:
- Môn chủ ta sau này có thể trở thành cường giả hay không.
- Có thể.
Lý Tà Quân nghe Trần Khải nói vậy thì lúc này hắn nở một nụ cười ngây ngô, sau đó lập tức tung một chưởng vào đan điền của mình. Lập tức hắn phun ra một ngụm máu, khí thế trên người hắn từ võ đồ viễn mãn nhanh chóng biến mất.
Nhìn thấy vậy Trần Khải trong lòng không ngừng gật đầu, tên này thật là ngu. Hắn ngu đến mức tin tưởng vào lời nói người khác. Nhưng càng là người như vậy, thì Trần Khải càng thích. Bởi vì sống không có bụng dạ sẽ dễ dàng kết bạn hơn là những kẻ có quá nhiều mưu đồ trong đầu.
Mà nhìn thấy Lý Tà Quần như vậy thì tiếp sau hắn Long Thần Phong cũng tự phá bỏ tu vi của mình, rồi lần lượt những thanh thiếu niên khác cũng tương tự.
Nhìn thấy bọn họ đều như vậy thì Trần Khải mỉm cười sau đó nói rằng:
- Thiên Mang Đại Lục có 9 cảnh giới. : ѵõ đồ, ѵõ ѕư, đại ѵõ ѕư, ѵõ ɭinh, ѵõ tôn, ѵõ Vương, ѵõ Hoàng, ѵõ đế, ѵõ thần.
- Võ đồ lấy rèn luyện khí huyết, bổ sung linh khí nâng cao sức mạnh của võ giả.
- Võ sư bắt đầu rèn luyện nội tạng, gân cốt. Sức mạnh vượt xa cảnh giới võ đồ.
- Đại võ sư hấp thu linh khí vào trong thể nội nuôi dưỡng kinh mạch. Nâng cao sức mạnh của bản thân. Đồng thời đạt đến cảnh giới đại võ sư tuổi thọ của võ giả cũng lại được nâng lên. Đây coi như là một bước tiến hóa về chất trong quá trình tu luyện.
- Võ Linh lúc này cơ thể đã được hoàn thiện rõ ràng. Tập trung tu luyện trưởng khống linh khí, biến nó thành của mình. Tự do sử dụng.
- Võ tôn nắm giữ càng thuần túy hơn Linh khí trong người, dùng nó tu bổ cơ thể tăng cao sức mạnh của bản thân
- Võ Vương đây lại là một cảnh giới biến đổi về chất. Người đạt cảnh giới này không chỉ tăng cao tuổi thọ, cải lão hoàn đồng. Mà sức mạnh của hắn càng vượt trội. Có thể ngoại phóng linh khí hóa thành vũ khí sử dụng khi chiến đấu.
- Võ Hoàng tích trữ linh khí vào trong cơ thể, trở nên càng nồng đậm. Uy lực khi tấn công kẻ thù mạnh hơn Võ Vương cả trăm lần.
- Võ Đế lúc này không chỉ hoàn thiện nắm giữ sử dụng linh khí, mà đã có bước đầu tiếp xúc với không gian vật chất.
- Võ Thần cường giả tối đỉnh của nhân giới. Nắm giữ một phần pháp tắc không gian. Có thể loại bỏ địch nhân bằng một ý nghĩ bóp méo không gian xung quanh hắn. Phá vỡ không gian của thế giới này phi thăng tiên giới.