Thương đội của họ mã cứ lầm lũi tiến lên trên quang đạo đi về phía thành Thanh Phong. Trong chiếc xe ngựa mà Trần Khải đang ngồi lúc này người thanh niên nhìn về phía hắn sau đó nói rằng: "Tại hạ Long Thần Phong rất vui được gặp các hạ."
Trần Khải nhìn về phía hắn sau đó mỉm cười và nói rằng: "Ta tên Trần Khải." Nói xong thì hắn lại tiếp tục im lặng chui vào một góc trong xe rồi nằm ngủ.
Thấy điệu bộ của hắn như vậy thì Long Thần Phong cũng không nói gì nữa, mà người thiếu nữ ở bên cạnh hắn ta lúc này đang hậm hực lên tiếng nói rằng: "Thần Phong huynh đừng quan tâm hắn làm gì. Nhìn thái độ của kẻ này là ta đã thấy ghét rồi."
Long Thần Phong nghe vậy thì quay sang nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình nói rằng: "Người ta không thích nói chuyện thôi , muội đừng có mà như vậy." Nói đến đây thì hắn quay về phía Trần Khải chắp tay tỏ vẻ xin lỗi hộ cô gái kia.
Trần Khải lúc này mở mắt ra và nhìn về phía hai người này. Người con trai có tướng mạo vô cùng điển trai, khí chất điềm tĩnh. Còn người con gái thì phải công nhận một điều rằng cô ta là người đẹp nhất mà Trần Khải từng gặp qua. Mặc dù bây giờ tuổi tác còn nhỏ nhưng Trần Khải tin rằng khi cô ta lớn lên sẽ trở thành một tai họa của thế gian. Nghĩ đến điều này hắn lại nở nụ cười, sử dụng hệ thống để tra xét thông tin của hai người.
"Tên: Long Thần Phong."
"Tuổi: 15."
"Thể chất: thanh long thánh thể( chưa giác tỉnh)"
"Cảnh giới: Võ Linh Trung Kỳ."
"Công pháp: huyền giai trung phẩm băng phách, huyền giai thượng phẩm phích lịch trưởng."
"Vũ khí: ám ảnh đao( linh cấp thượng phẩm)"
"Thân phận: nhị thiếu gia của long gia thành Thanh Phong."
"Hệ thống đánh giá Long Nhất Phong là thiên tài đề nghị ký chủ thu hắn làm đồ đệ."
Trần khải nhìn về thông tin của Long Nhất Phong mà cũng líu lưỡi. Hắn vừa mới ra khỏi Thâm Uyên thì đã gặp ngay một tên thiên tài điều này khiến hắn thấy khá là thú vị.
Thương mang thế giới thể chất chính là một thứ để phân biệt ra thiên tài, người nắm giữ thể chất tu hành nhanh chóng đột phá không có bình cảnh. Thể chất được chia làm linh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể, thánh thể. Suy nghĩ một lúc thì hắn lại nhìn về phía cô gái kia và muốn tra xét thông tin.
"Tên: Phong Ngọc Quỳnh."
"Tuổi: 14."
"Thể chất: Huyền âm thánh thể."
"Cảnh giới: võ vương sơ kỳ."
"Công pháp: đế cấp thương phẩm thanh liên huyền ảnh, hoàng cấp công pháp trảm thần quyết."
"Vũ khí: thần phong kiếm( hoàng cấp trung phẩm)"
"Thân phận: đại tiểu thư của phong gia đến từ Trung Châu."
Trần Khải nhìn đến đây thì hắn cũng vô cùng thấy thú vị rồi. Chỉ là ra ngoài đường đi dạo vậy mà gặp liền hai người nắm giữ thánh thể. Hơn nữa từ tu vi có thể thấy rằng Phong Ngọc Quỳnh này đến từ đại gia tộc. Đặc biệt vậy mà cô ta lại từ Trung Châu đến Đông vực này.
Thương Mang thế giới phân chia làm năm vực đông, tây, nam, bắc và trung châu, lấy trung tâm là trung Châu. Khoảng cách mỗi vực này vô cùng rộng lớn người bình thường không thể nào vượt qua được. Muốn vượt qua các khu vực này thì phải sử dụng truyền thống trận nhưng giá cả của nó tuyệt đối không phải là một con số nhỏ.
Suy nghĩ một lúc thì hắn mở ra một luồng thần thức nhìn xung quanh khu vực này, rất nhanh hắn nhìn thấy trốn ở trong hư không một tên võ đế. Trần khải biết rằng đây chắc là hộ đạo giả của Phong Ngọc Quỳnh này.
Nghĩ đến đây hắn lại nở một nụ cười sau đó bắt chuyện với hai người này: "Long huynh đệ không cần phải như vậy đâu. Ta cũng không để bụng lời nói của cô gái nhỏ này đâu."
"Đã để Trần huynh chê cười, tiểu muội này của ta thật sự là hơi khó hầu hạ một chút. Mong rằng Trần huynh hiểu cho."
Nghe hai người nói vậy lúc này Phong Ngọc Quỳnh lên tiếng: "Hừ ta khó hầu hạ lắm sao." Nói xong thì cô ta lập tức đưa một tay nhéo tai Long Thần Phong.
Trần Khải nhìn thấy cảnh này thì nở một nụ cười nói rằng: "Không biết Long huynh đệ là người ở đâu."
Long Thần Phong nghe vậy thì cười và đáp rằng: "Tại hạ là con trai của Long Nhất Thiên sống sống tại thành Thanh Phong."
Trần Khải nghe Long Thần Phong nói vậy thì mỉm cười định nói gì đó, thì lúc này ở bên cạnh Phong Ngọc Quỳnh lên tiếng: "Ngươi hỏi huynh ấy nhiều như vậy, chúng ta còn không biết ngươi là người như thế nào đây."
Trần Khải nghe vậy thì mỉm cười nói rằng: "Ta bất quá là kẻ bình thường mà thôi. Ngươi không nhìn thấy sao?"
Phong Ngọc Quỳnh nghe vậy thì tức giận nói rằng: "Mặc dù ngươi là người bình thường. Nhưng ngươi cũng nên giới thiệu bản thân đi chứ. Chỉ có mỗi một cái tên chúng ta làm sao biết ngươi là người tốt hay người xấu đây."
Long Thần Phong ở bên cạnh nghe vậy thì vội vàng ngăn cản hai người đấu khẩu, hắn nói rằng: "Phong muội muội đừng có nói nữa. Trần huynh đệ có lẽ cũng không để ý đến vấn đề này."
Trần Khải nghe vậy thì mỉm cười nói rằng: "ta cũng không biết mình đang ở đâu ngươi có tin không?"
Nghe Trần Khải nói vậy thì cả Long Thần Phong và Phong Ngọc Quỳnh đều nhìn hắn và tỏ vẻ không tin. Nhìn thái độ của họ như vậy thì Trần Khải cũng mỉm cười sau đó hắn hỏi Long Thần Phong rằng: "Long huynh đệ là người của gia tộc lớn, tại sao lại phải ngồi ở một chiếc xe ngựa cùi bắp như thế này."
Nghe Trần Khải nói vậy thì Long Thần Phong cũng thở dài sau đó nói rằng: "Trần huynh chê cười rồi, ta bái nhập thiên đao môn được một thời gian hiện giờ trở về gia tộc. Trên đường bị một tên đạo tặc cướp hết tài sản cho nên đành phải ngồi ở trên chiếc xe ngựa này."
Trần Khải nghe vậy thì mỉm cười. Trong lòng hắn lúc này đang rất hứng thú với việc tại sao tên này lại nói dối. Nhìn toàn thương đội này là có thể đoán rằng võ linh ở đây đã là cảnh giới rất cao. Tên này vậy mà lại bị người khác cướp bóc thật là điều mà Trần Khải không thể nào tin nổi. Suy nghĩ một lúc thì hắn lại nhìn về phía Phong Ngọc Quỳnh và nói rằng: "Tiểu mỹ nhân ta nhìn ngươi ăn mặc hết sức sang trọng. Tại sao cũng nghèo rớt mùng tơi phải ngồi ở chiếc xe ngựa này."
Phong Ngọc Quỳnh nghe vậy thì lườm hắn và nói rằng: "Ta thích ngồi ở đây ngươi cản được sao."
Trần Khải nghe vậy thì mỉm cười nói rằng: "Xin lỗi cô nương là ta đường đột rồi." Nói xong thì hắn lại tiếp tục nhắm mắt nằm ngủ không quan tâm đến hai người nữa. Nhưng thật ra lúc này hắn đang thông qua hệ thống để muốn biết thông tin chính xác của hai kẻ này.
"Bẩm chủ nhân Long Thần Phong bị đánh cướp là sự thật. Trong lúc vô tình hắn ta lại gặp phải Phong Ngọc Quỳnh bỏ trốn khỏi nhà tránh việc phải kết thân với người không thích. Cho nên hai kẻ này đã đi cùng với nhau."
Nghe hệ thống nói vậy thì Trần Khải bỗng nhiên lại có một ý nghĩ nảy ra trong đầu, liệu tên Long Thần Phong này có phải là thiên mệnh chi tử hay không.
Nghĩ đến đây hắn lại mỉm cười hỏi hệ thống: "Long Thần Phong có thánh thể mà Phong Ngọc Quỳnh cũng có thánh thể. Tại sao ta không thấy ngươi muốn ta thu nhận Phong Ngọc Quỳnh trở thành đệ tử."
"Bẩm chủ nhân Long Thần Phong trên người có khí vận gia thân, chủ nhân thu hắn làm đồ đệ sẽ được hưởng một phần khí vận này."
Trần Khải nghe vậy thì lập tức biết rằng mình đã gặp phải thiên mệnh chi tử rồi. Nghĩ đến đây hắn lại nở một nụ cười nói rằng: "Trên thế giới này có bao nhiêu thiên mệnh chi tử?"
"Chủ nhân người không nên nghĩ nhiều, thiên mệnh chi tử vì thiên đạo ứng đối mà sinh ra. Mỗi thế giới có rất nhiều những kẻ như thế này. Nhưng bọn họ cũng có một kẻ thù lớn nhất đó chính là đại đạo chi tử. Đây chính là người mạnh nhất của thế giới này, dựa vào khí vận gia thân rất ít người có thể cản bước được họ."
Trần Khải nghe vậy thì biết rằng một thế giới này có thể có một hoặc thậm chí nhiều hơn các thiên mệnh chi tử. Những kẻ này chính là những người sẽ ngăn cản bước chân của đại đạo chi tử. Nghĩ đến đây hắn lại mỉm cười nhìn về phía hai người nam nữ trước mặt này rồi lắc đầu tiếp tục nằm ngủ. Thương đội đi thêm năm ngày nữa thì bọn họ đã đặt chân vào thành Thanh Phong rồi.
Đến nơi thì Trần Khải cũng như bọn người Long Thần Phong đều xuống xe ngựa và chầm chậm tiến vào trong thành. Trải qua một phen bị kiểm tra thì bọn họ đã được vào trong thành. Trần Khải nhìn về phía tòa thành cao lớn này mà cũng đầy cảm nghĩ. Nơi này chính là thế giới cổ đại nhưng sức mạnh của con người lại vượt qua tự nhiên. Cường giả một quyền hủy diệt núi sông, phàm nhân chính là sâu kiến sinh tồn ở tầng dưới thấp nhất của xã hội. Nghĩ đến đây hắn chỉ lắc đầu sau đó định rời đi khỏi tương đội thì lúc này Long Thần Phong lên tiếng: "Trần huynh đã biết mình phải đi đâu chưa. Nếu không hãy đến nhà ta nghỉ ngơi vài hôm."
Trần Khải nghe vậy thì nhìn về phía tên này nở một nụ cười thâm tường. Khí vận gia thân là một thứ vô cùng bí hiểm và khó giải thích nhất trong vũ trụ. Những người này nắm giữ sự may mắn vượt xa những người khác, nó giúp họ biến nguy thành an trong mọi hoàn cảnh. Trần Khải tin rằng chính vì Long Thần Phong nắm giữ khí vận cho nên mới may mắn được ngồi cùng xe ngựa với hắn. Nghĩ đến đây hắn mỉm cười và nói rằng: "Đa tạ ý tốt của Long huynh đệ, bản thân ta thích tiêu dao tự tại cho nên ta sẽ vào trong thành nhìn ngắm một chút. Nếu như có duyên phận thì chúng ta sẽ gặp lại."
Long Thần Phong nghe vậy thì cũng mỉm cười chắp tay chào hắn và nói rằng: "Hi vọng chúng ta sẽ sớm được gặp lại. Trần huynh đi đường cẩn thận."
Trần Khải nghe vậy thì gật đầu sau đó đi vào trong thành. Lúc hắn sắp đi qua chiếc xe ngựa của chủ nhân thương đội này thì bất ngờ một cô gái tầm mười tám, mười chín tuổi từ trên xe ngựa đi xuống. Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh ôm sát cơ thể, thân hình mảnh mai, khuôn mặt khá là thanh tú, người này chính là Mã Ánh Tuyết. Cảm nhận được ánh mắt của Trần Khải nhìn về phía mình cô ta vậy mà cũng gật đầu đáp lễ. Trần Khải thế vậy thì cũng mỉm cười gật đầu sau đó tiếp tục đi tiếp.
Đợi đến khi hắn rời đi thì lúc này người phụ nữ trung niên đi cùng với mã Ánh Tuyết lên tiếng: "Tiểu Tuyết kẻ này không đơn giản như vẻ bề ngoài vậy đâu."
"Bà bà nói vậy là có ý gì. Hắn ta không phải là một người bình thường hay sao."
Người phụ nữ trung niên là Hà Thị Tâm. Bà ta là khách khách trưởng lão nhà họ mã, lần này đi theo thương đội bảo vệ Mã Ánh Tuyết. Khi nghe tiểu thư mình nói vậy thì bà ta lắc đầu và nói rằng: "Từ cách ăn mặc của hắn, ta cho rằng tên này cũng không đơn giản đâu. Ta nghĩ có thể hắn sử dụng một số bảo vật để che đi khí tức của bản thân mà thôi."
Trong lòng Hà Thị Tâm rất cảnh giác khi đối mặt với Trần Khải. Bởi vì theo quan niệm của thương mang thế giới các tà giáo thường sử dụng các y phục màu đen, đỏ. Mà trên người mà Trần Khải chính là mặc trang phục như vậy. Điều này đã khiến cho bà ta vô cùng cảnh giác. Dù sao thì đám người tu luyện tà phái này gϊếŧ người như ngóe, thường xuyên lấy khí huyết của người khác để tu luyện ma công. Mã Ánh Tuyết nghe người phụ nữ trung niên nói vậy thì cũng chỉ biết gật đầu, rồi bọn họ chỉ huy thương đội trở về nhà mình.