Lam Hủy hít một hơi thật sâu, sau đó bắt máy trước mặt người đàn ông, bình tĩnh hỏi người bên kia điện thoại: “Chào bà, phu nhân, có chuyện gì không ạ?”
Sau khi bên kia nói gì đó, Lam Hủy tiếp tục nghiêm túc trả lời: “Chủ tịch bị ngài Lưu chuốc hơi nhiều rượu, bây giờ đã thuê một phòng nghỉ ngơi rồi ạ.”
“…Vâng ạ, có những người khác đi tới quấy rầy nhưng đã bị tôi cản lại, vâng, bây giờ tôi đang đứng ở trước cửa, phu nhân yên tâm, chờ chủ tịch tỉnh dậy, tôi sẽ lập tức đưa ngài ấy về nhà.”
“…Vâng, gặp bà sau ạ.”
Sau khi Lam Hủy tắt điện thoại, cậu ném điện thoại sang một bên, ôm lấy eo người đàn ông, nói nhỏ bên tai hắn: “Chủ tịch, nói cho ngài một chuyện, kỳ thật em chỉ hạ cho ngài chút thuốc ngủ thôi, cũng không phải thuốc kí©ɧ ɖụ© gì đâu!”
Cơ thể người đàn ông liền đông cứng, nhưng mà thật nhanh thả lỏng lại, một tay hắn chống đỡ nửa người trên, nâng cằm Lam Hủy lên, vẻ mặt xấu xa cười nói: “Vậy thì sao? Không phải còn có em à, thư ký vạn năng bên cạnh của anh…” Nói xong liền ngậm lấy cái miệng nhỏ của người đẹp càn rỡ hôn lên.
Một trận cuồng hoan lại bắt đầu.
Từ đó về sau, Lương Hâm Trạch đã hoàn toàn mở ra gông xiềng ẩn giấu trong lòng, chỉ cần ngày nào vợ hắn không đến công ty, hắn liền cùng thư ký ở trong văn phòng tận tình hoan ái. Lương Hâm Trạch chỉ cần tưởng tượng đến mụ độc ác kia ngàn phòng vạn phòng lại để sót bé đĩ d âm này, hắn liền cảm thấy tâm tình đặc biệt sảng khoái. Lương Hâm Trạch vừa đ ịt l ồn d âm Lam Hủy vừa nhìn cậu nghiêm túc khuyên nhủ vợ hắn, khóe miệng cong lên, quả nhiên, kɧoáı ©ảʍ lén lút nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng vợ đúng là con mẹ nó sướиɠ chết đi được!
Sau đó, đến một ngày nọ, loại kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ này đã đạt tới đỉnh điểm.
Ngày đó, Tần Nhã Nhu đi vào văn phòng hắn như bình thường, ngồi một mình trên ghế sô pha. Khi hắn đang cảm thấy tiếc nuối vì hôm nay không thể đ ịt l ồn d âm, thư ký của hắn đã mở cửa ra, chậm rãi đi đến trước mặt Tần Nhã Nhu, nói: “Phu nhân, lát nữa tôi phải báo cáo kế hoạch làm việc tuần sau với chủ tịch, tạm thời không thể tiếp đón bà được.”
“Không sao, cậu cứ làm việc đi, hôm nay tôi chỉ đến đây một chút thôi, lát nữa còn phải đi bệnh viện, mắt tôi chắc sẽ nhìn thấy được nhanh thôi.” Tâm trạng Tần Nhã Nhu rất vui vẻ, nghĩ đến sắp có thể tháo băng vải xấu xí này xuống, cô liền không nhịn được hưng phấn, cho nên không hề phát hiện giọng nói hôm nay của Lam Hủy có chút khác với lúc trước.
“Lam Hủy chúc mừng phu nhân sắp nhìn thấy lại ánh sáng, đúng rồi phu nhân, nếu bà cảm thấy nhàm chán, ở đây có tai nghe bluetooth, bà có thể nghe chút nhạc để cho tâm tình thoải mái hơn.”
“Cảm ơn.”
Sau khi thấy Tần Nhã Nhu đeo tai nghe, Lam Hủy xoay người, vừa cởϊ áσ khoác lộ ra đồng phục tình thú bên trong, vừa đi về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế làm việc.
Lương Hâm Trạch nhìn Lam Hủy mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng khoét cổ sâu hình chữ V, phía dưới là một váy ngắn màu đen bó chặt mông, dẫm lên đôi giày cao gót uốn éo eo nhỏ đi về phía hắn.
Đôi mắt người đàn ông nhanh chóng tối sầm lại, hắn liếc nhìn vợ mình đang ngồi trên sô pha nghe nhạc, ôm chầm lấy eo Lam Hủy, vùi đầu vào trong khe ngực hít một hơi thật sâu, hai tay vuốt ve khắp nơi trên cơ thể gợi cảm của đối phương, cuối cùng dừng trên cặp mông to tròn mềm mại hung hăng xoa nắn, nhìn thấy người đẹp lẳиɠ ɭơ lắc lắc mông, liền vói tay vào giữa hai chân cậu.
“A… bé d âm ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc… đúng là dâʍ đãиɠ mà … mẹ nó… chảy nhiều nước d âm như vậy rồi …”
“A a… Chủ tịch… l ồn d âm và lỗ đ ít ngứa quá aaa… aaa aa…”
“Mẹ nó… con điếm đĩ thỏa… bò lên đi, vểnh mông lại đây… ông đây muốn bú cái l ồn d âm này!”
Lam Hủy nghe lời bò lên trên bàn, nằm sấp chổng mông lên nâng l ồn về phía mặt người đàn ông, cái mông vểnh cao hợp với eo lưng tạo thành một đường cong hoàn mỹ, l ồn d âm và lỗ đ ít run rẩy mấp máy, giống như vô cùng khát vọng được người đàn ông liếʍ mυ'ŧ.
Lương Hâm Trạch nhìn cảnh đẹp có thể khiến đàn ông phun máu mũi trước mắt này, rốt cuộc chịu không nổi, hai tay mạnh mẽ nắm lấy cánh mông, tham lam liếʍ mυ'ŧ l ồn d âm đã ướt sũng nước.
“A a… sướиɠ quá… chủ tịch… bú l ồn thật giỏi aaa… em nứиɠ quá aaa…”
Lam Hủy sướиɠ đến da đầu tê dại, cậu nhìn phu nhân hoàn toàn không biết gì ở bên cạnh, cô sẽ không bao giờ ngờ chồng cô ở ngay bên cạnh cô mà ôm mông thư ký tận tình bú l ồn, bú đến âm thanh “nhóp nhép” vang lên liên tục.
“Ưhmm… đĩ d âm… nước d âm nhiều quá… uống mãi không hết…”
Lương Hâm Trạch ngậm lấy toàn bộ l ồn d âm Lam Hủy vào trong miệng, đầu lưỡi mạnh mẽ chọc ngoáy bên trong, sau đó mυ'ŧ mạnh, mυ'ŧ ra một đợt lại một đợt nước d âm ào ạt phun ra.
“Em sướиɠ aaa… l ồn d âm sướиɠ muốn chết… chủ tịch… lỗ đ ít tiểu Hủy cũng muốn được liếʍ… aaa aa…”
“Gấp cái gì… ưhmm ưmm… không phải đang làm đây à…”
Lương Hâm Trạch thè lưỡi nhắm ngay lỗ đ ít điên cuồng chà sát, lúc lỗ đ ít mấp máy mở ra liền cắm đầu lưỡi vào bên trong liếʍ láp say sưa, sau đó duỗi một tay về phía trước nắm lấy côn t hịt cậu tuốt mạnh.
“A a… không được… l ồn d âm muốn bắn… A a a… em chịu không nổi… muốn phun nước aaa… A a…”
Lam Hủy rốt cuộc không nhịn được nữa, hét lên một trận chói tai rồi run rẩy phun ra một đống nước d âm, bị người đàn ông đã chờ sẵn ở mép l ồn nuốt hết vào miệng.
Lương Hâm Trạch nuốt hết nước d âm xong liền nhanh chóng đứng lên, sau đó kéo khóa quần xuống móc ra côn t hịt đã nứиɠ đến sưng to, cứng ngắc như cây cột mạnh mẽ đâm vào.
“Sướиɠ quá aaa… đồ đĩ thỏa… l ồn d âm mới lêи đỉиɦ mυ'ŧ c ặc giỏi quá… kẹp c ặc bự sướиɠ muốn chết… aaa aaa…”
Lương Hâm Trạch dứt khoát đá rớt quần rồi tựa lên trên bàn, phía dưới đè lên cặp mông bự của người đẹp mà nắc, nhìn thấy người đẹp dưới thân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mềm nhũn phải chống tay lên bàn, vυ' bự cũng bị động tác kịch liệt làm bung ra khỏi áo sơ mi. Hai tay hắn nắm lấy hai bên núʍ ѵú kéo lên rồi ngắt nhéo, cúi đầu liếʍ láp tấm lưng xinh đẹp, mυ'ŧ ra từng dấu vết đỏ đậm.