Nếu bây giờ mắt Tần Nhã Nhu có thể nhìn được, liền sẽ tận mắt thấy cảnh chồng cô và thư ký quỳ gối trên bàn làm việc đ ụ đ ịt kịch liệt, trên mặt hai người chảy đầy mồ hôi, đặc biệt hai mắt người đàn ông đỏ đậm, vẻ mặt dữ tợn, hiển nhiên là bị cái l ồn d âm của người đẹp dưới thân kẹp sướиɠ điên rồi.
“Aaa aaa… chặt quá… sướиɠ chết ông đây… bạch… bạch… bé lẳиɠ ɭơ… nhanh… lắc cái mông đi… uốn éo dâʍ đãиɠ hơn đi… bạch… bạch… đúng là biết kẹp… đĩ d âm… ông đây yêu cưng muốn chết… bạch… bạch… muốn chết trên người em thôi…”
“Chủ tịch… aaa aa… c ặc bự cứng quá… sướиɠ aaa… l ồn d âm tiểu Hủy sắp chịu không nổi rồi… ưhmm ưmm… bạch… bạch… Phu nhân… xin lỗi bà… chồng bà đang đ ụ tiểu Hủy… ở trước mặt bà đ ụ l ồn d âm tiểu Hủy… ngài ấy không phải cố ý… dù sao l ồn d âm tiểu Hủy đ ụ sướиɠ như vậy… chủ tịch không nhịn được mới đ ụ tiểu Hủy… aaa aa…”
“Đúng… đĩ d âm nói đúng lắm… bạch… bạch… mẹ nó… mụ độc ác này… đều tại cô… nếu không phải lúc trước chỉ đ ụ cái l ồn lỏng lẻo của cô… bạch… bạch… làm ông đây tưởng tất cả cái l ồn trên thế giới này đều giống cô… c ặc bự suýt chút nữa liền không được hưởng thụ rồi… sướиɠ aaa… l ồn d âm mυ'ŧ giỏi quá… tiếp đi cục cưng… nứиɠ chết anh rồi… bạch… bạch… may mà gặp được bé đĩ… l ồn d âm cậu ấy làm c ặc bự ông đây sướиɠ muốn chết… bạch… bạch… aaa aa… cái l ồn lỏng của mụ độc ác như cô không học được đâu… sướиɠ aaa…”
Lương Hâm Trạch rên rĩ dâʍ đãиɠ, nghĩ đến vợ hắn cũng nhìn không thấy, nghe không được. Trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hắn liền kéo Lam Hủy lên, banh đùi cậu ra, lấy tư thế xi tiểu em bé chậm rãi đi về phía sô pha, lúc đi còn không ngừng nắc về phía trước.
“Chủ tịch… A a… đừng mà… Phu nhân, bà ấy…”
“Sợ cái gì… Dù sao mắt cô ta cũng mù rồi, lỗ tai còn đang nghe nhạc… mau… đĩ d âm… bạch… bạch… mau rêи ɾỉ trước mặt con mụ độc ác kia đi… rên lớn tiếng chút… bạch… bạch… để cô ta nhìn xem em dâʍ đãиɠ tới mức nào… nhanh lên…”
Lam Hủy vốn dĩ còn muốn kiềm chế một chút, thấy người đàn ông đã làm càn như vậy, cậu cần gì phải để ý nữa, liền mặc kệ tất cả lớn tiếng rên rĩ.
“A a… phu nhân… bà mau nhìn đi… bạch… bạch… chồng bà đang đ ụ l ồn d âm tôi aaa … bà không phải vẫn luôn đề phòng chồng bà đ ụ người khác hay sao… bị đ ịt nứиɠ quá aaa… sướиɠ aaa… c ặc bự chủ tịch đ ụ phê quá… phu nhân… người ta hâm mộ bà có con c ặc bự tuyệt vời như vậy lắm… tôi buồn lắm aaa…”
“Đĩ d âm đừng buồn nữa…” Lương Hâm Trạch nghiêng đầu liếʍ khóe mắt người đẹp: “Aaa aa… l ồn d âm của anh… cục cưng… sau này chủ tịch chỉ đ ụ mình em thôi được không… chỉ đ ụ mình cái l ồn d âm này của em… sướиɠ aaa… bạch… bạch… l ồn d âm lại mυ'ŧ c ặc rồi… đ ụ chết con điếm lẳиɠ ɭơ này… đ ụ chết em… bạch… bạch… sướиɠ quá…”
“Thật không… chủ tịch chỉ đ ụ một mình em… vậy phu nhân phải làm sao bây giờ…”
“Cái l ồn lỏng của mụ độc ác kia có gì tốt mà đ ụ… bạch… bạch… cô ta đâu có cái l ồn d âm tuyệt vời như em… cục cưng của anh còn có vυ' bự mông tròn… bạch… bạch… còn dáng người mụ độc ác kia thì phẳng lì, ông đây nhìn thấy là muốn nôn rồi… bạch… bạch… vậy mà còn ngày nào cũng đến giám thị anh… mẹ nó… cái l ồn xấu xí kia của cô ta thì có tư cách gì… bạch… bạch… mụ độc ác… mau nhìn đi… l ồn d âm tiểu Hủy hồng hào non mềm… bạch… bạch… vừa đáng yêu vừa đ ụ sướиɠ… nhìn lại cái l ồn xấu xí lỏng lẻo của cô… có phải cảm thấy xấu hổ không bằng người hay không… aaa aa… l ồn d âm đừng kẹp… bạch… bạch… c ặc bự chịu không nổi rồi… sướиɠ aaa…”
“A a… Chủ tịch… tiểu Hủy lại muốn cao trào nữa… bạch… bạch… sắp bị c ặc bự đ ụ bắn rồi… A a a…”
“Aaa aaa… đĩ d âm giỏi quá… vậy mà đã muốn bắn rồi… nhanh… phun nước vào vợ anh đi… bạch… bạch… để mụ độc ác đó nhìn xem đĩ d âm của anh đĩ thỏa tới mức nào… mau… aaa aa… ông đây cũng muốn bắn… bắn hết cho bé d âm aaa…”
“A a a… bắn bắn aaa… ư aaa aa…”
Lam Hủy hét lên, nước d âm giống như suối chảy phun ra, toàn bộ bắn đến trước chân Tần Nhã Nhu, thậm chí có chút nước d âm còn văng tung tóe lên váy cô.
Tần Nhã Nhu sẽ không biết được chồng cô cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm lấy thư ký cũng đang trần trụi đứng c hịch ngay trước mặt cô, thậm chí còn bắn tinh phun nước d âm về phía cô, sau khi cao trào qua đi, hai người vẫn duy trì tư thế như vậy đứng trước mặt cô hôn nhau say đắm, dâʍ đãиɠ không chịu được.
Cô sẽ không biết gì cả.
Đến khi tai nghe hết pin, Tần Nhã Nhu mới chợt bừng tỉnh, tiếng nhạc từ tai nghe rất có hiệu quả thôi miên, cô che miệng ngáp một cái rồi đứng lên chuẩn bị đi bệnh viện, đi chưa được mấy bước, dưới chân đột nhiên bị trượt.
“Cẩn thận!” Lương Hâm Trạch kịp thời đỡ lấy cô.
“A, làm em sợ muốn chết, may mắn có anh, chồng à.” Tần Nhã Nhu vỗ vỗ ngực, một lúc sau mới nhíu mày nói: “Mặt đất hình như hơi ướt, có chuyện gì à?”
“À, Lam Hủy pha cà phê cho em, kết quả không cẩn thận bị đổ.”
“Lam Hủy à, cậu ấy sao lại không cẩn thận như thế?” Tần Nhã Nhu không ngờ Lam Hủy cũng có lúc vụng về như vậy: “Có phải gần đây quá mệt mỏi hay không… Như vậy đi, chồng à, anh khen thưởng thêm cho cậu ấy đi, em thấy Lam Hủy làm việc không tệ.”
“Được, anh biết rồi, anh sẽ khen thưởng cậu ấy thật tốt.”
Không được mấy ngày, Tần Nhã Nhu lại đi đến công ty, lần này cô cuối cùng cũng đã tháo băng vải ra, vẻ mặt vui vẻ đi vào văn phòng, thấy chồng cô đang nghiêm túc làm việc, liền dừng lại bước chân muốn đi đến.
Lương Hâm Trạch ngẩng đầu nhìn thấy vợ mình, nhíu mày nói: “Nhã Nhu, em sao lại không nói gì đã đến rồi?”
“Xin lỗi, do em đang rất vui, ở bệnh viện tháo băng xong liền chạy đến, chồng nhìn đi, mắt em nhìn thấy được rồi!” Tần Nhã Nhu chớp chớp đôi mắt đã thấy lại ánh sáng, vẻ mặt vui sướиɠ nhìn về phía chồng cô.
“Vậy thật sự tốt quá rồi…”
Tần Nhã Nhu thấy người đàn ông không tỏ vẻ gì, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, cô nghĩ chồng mình chắc đang gặp rắc rối, nhưng vấn đề công việc thì cô cũng không hiểu, lúc này không quấy rầy mới là lựa chọn đúng đắn nhất của một người vợ.
“Chồng, anh đang bận thì em không quấy rầy nữa, Lam Hủy đâu? Vừa nãy em đi qua phòng thư ký mà không thấy cậu ấy đâu hết.”
“Cậu ấy… có lẽ đi đưa tài liệu rồi…”
“Phải không? Vậy em xuống lầu một đi dạo.” Tần Nhã Nhu nói xong xoay người rời đi.
Sau khi cửa đóng lại một lát, người đàn ông ngửa đầu gầm nhẹ, sau đó cúi đầu nhìn về phía Lam Hủy đang nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙, đột nhiên kéo cậu ôm vào trong ngực, gỡ cặp kính đen xấu xí kia ra, cưng chiều hôn hôn khóe mắt người đẹp, nhỏ giọng nói: “Bé cưng, ăn ngon vậy à?”
“Vâng… tϊиɧ ɖϊ©h͙ chủ tịch ngon lắm… l ồn d âm của em cũng muốn…”
“Cục cưng đừng vội, c ặc bự vào ngay đây…”
Lương Hâm Trạch bế Lam Hủy lên đi đến cửa khóa lại, sau đó đem người đẹp đè lên cửa đâm vào. Lúc người phụ nữ quay về văn phòng lần nữa, cậu lại biến trở về thành một thư ký đeo cặp kính đen dáng vẻ quê mùa, nghiêm túc làm việc…