Thời điểm xe chạy vào trong thôn, Vãn Vãn đã mặc xong váy. Cô ngồi trên ghế lái phụ, cũng không nói chuyện với ba ba, mà chỉ an tĩnh nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt cô mơ hồ, trông rầu rĩ không vui.
Lâm Triều Sinh liếc nhìn cô vài lần, cảm thấy có chút lo lắng. Cuối cùng anh quyết định dừng xe ở ven đường dưới gốc một cây đa, rồi tắt máy. Đoạn đường này không có ánh đèn nên sau khi động cơ tắt hẳn, xung quanh lập tức rơi vào tăm tối.
Vãn Vãn giật mình, trong bóng tối quay đầu nhìn ba ba, nhưng chỉ nhìn thấy một mảng đen mịt, cô cảm thấy sợ hãi liền kêu một tiếng “Ba ba”.
“Lại đây.” Âm thanh trầm thấp của Lâm Triều Sinh vang lên trong bóng tối, sau đó là bàn tay to lớn ấm áp của đối phương.
Vãn Vãn đưa tay chính mình đặt vào trong tay của ba ba, ngay sau đó cô bị anh kéo lại, ngồi trên đùi anh: “Ba ba?”
“Vãn Vãn không vui sao?” Ba ba ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi.
Vãn Vãn đặt tay lên ngực anh, vô thức mà vuốt ve, nói: “Không có.”
“Vậy sao vừa rồi lại im lặng cả đoạn đường dài.” Ba ba nói.
Vãn Vãn nghĩ nghĩ, nói: “Em chỉ là cảm thấy có chút không chân thật.”
“Cái gì không chân thật?”
“Chính là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này có chút không chân thật, cảm giác như đang mơ một giấc mơ dài, hiện tại đã đến lúc tỉnh lại, chúng ta phải trở về hiện thực, trong nhà có mẹ đang chờ chúng ta.”
Từ lúc trở về nơi ở của ba ba, tâm tình Vãn Vãn liền trở nên nặng trĩu, cô vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện giữa hai người. Đối với ba ba mà nói, bản thân cô hiện tại không chỉ là con gái mà còn là tình nhân, mà cô đối với gia đình này không chỉ là con gái, mà còn là kẻ thứ ba. Chuyến du lịch này của hai cha con họ giống như một đoạn nhạc ngoài ý muốn, vô ý tạo thành sai lầm khổ sở, một khi trở về hiện thực có phải mọi thứ sẽ được sắp đặt lại, cô với ba ba có phải cũng sẽ quay về quan hệ bình thường.
Vãn Vãn miên man suy nghĩ, nghĩ đến bản thân càng thêm khổ sở.
Kinh nghiệm cuộc sống của Lâm Triều Sinh so với Vãn Vãn phong phú hơn, nên chỉ cần liếc mắt một cái anh đã nhìn ra được nguyên nhân rối rắm của cô, vì thế liền hỏi: “Trong lòng Vãn Vãn nghĩ thế nào, em muốn kết thúc mối quan hệ này với ba ba sao?”
Nhớ tới mấy ngày nay, tình ái giữa hai người vừa hài hòa lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Vãn Vãn thành thật mà lắc đầu: “Không muốn.”
“Vậy được rồi.” Lâm Triều Sinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt cô, hôn lên khóe môi cô, nói: “Chỉ cần em không muốn kết thúc, còn những chuyện khác cứ giao cho ba ba giải quyết, được không?”
“Nhưng mẹ thì làm sao bây giờ?” Ba ba đem tâm tư và thân thể đều trao hết cho cô, vậy còn mẹ thì phải làm sao đây?
“Em đừng nghĩ lung tung nữa, mấy năm trước khi ba tới nơi này trồng cây, mẹ của em không muốn cùng ba tới đây, khi đó cảm tình giữa ba và bà ấy cũng đã rạn nứt rồi.” Ba ba bình tĩnh nói sự thật này cho cô.
Vãn Vãn vô cùng khϊếp sợ, cô trợn tròn hai mắt, muốn lại gần để nhìn rõ vẻ mặt của ba ba, nhưng lại chỉ thấy được bóng dáng, cô hỏi: “Nhưng mấy năm nay khi ba về nhà, hai người đều ở chung một phòng, thoạt nhìn không có vấn đề gì mà.”
Lâm Triều Sinh cười nhẹ: “Đó chính là kỹ năng diễn xuất của người lớn, lúc trước em vẫn chưa thành niên, bọn ba không muốn vì sự việc này mà ảnh hưởng đến sự phát triển tâm lý của em, cho nên vẫn luôn gạt em.”
Vãn Vãn bị khϊếp sợ đến mức nói không nên lời, cô thật sự không nghĩ tới tình cảm của ba mẹ vốn dĩ đã xảy ra vấn đề từ lâu trước đó. Vãn Vãn chôn mặt vào trước ngực ba ba, như mèo con mà kêu: “Ba ba…”
Lâm Triều Sinh hôn lêи đỉиɦ đầu cô, trầm mặc vài giây rồi nói: “Không biết mẹ em muốn ở chỗ này mấy ngày, quan hệ của chúng ta vẫn phải giấu bà ấy, Vãn Vãn em chấp nhận được không? Mặc dù ba ba rất muốn tuyên bố với toàn thế giới, em là tình nhân nhỏ, là bà xã nhỏ của ba ba, nhưng không thể.”
Vãn Vãn đương nhiên chấp nhận, thân là cha con, bọn họ phát sinh quan hệ vốn là việc trái với luân thường đạo lý, nếu thật sự công khai, bọn họ đi đến đâu cũng sẽ bị gièm pha đến chết.
“Ba ba, em chấp nhận, chúng ta vụиɠ ŧяộʍ, được không.” Vãn Vãn nói.
Lâm Triều Sinh cười đến có chút chua xót: “Thiệt thòi cho bé con của ba rồi.”
“Không sao, chỉ cần nghĩ đến trong lòng ba ba là em, thân thể cũng là của em, em chính là bé con hạnh phúc nhất thế gian này.”
“Vậy vui vẻ lên, đừng rầu rĩ không vui nữa.”
“Dạ, em biết rồi.” Sau khi cùng ba ba nói chuyện rõ ràng, Vãn Vãn đã hoàn toàn mở ra khúc mắc, cả người cô liền trở nên nhẹ nhõm.
Nói xong mấy lời nghiêm túc, Lâm Triều Sinh lại bắt đầu không đứng đắn, anh tiến đến bên tai Vãn Vãn nói: “Đoạn đường này không có ai, cho ba ba làm một chút.”
Lỗ tai Vãn Vãn mềm nhũn, eo nhỏ tê dại, lắc mông hờn dỗi: “Làm cái gì nha, chán ghét!”
Lâm Triều Sinh đã sớm quen với bộ dạng thẹn thùng vừa muốn từ chối vừa muốn nghênh đón này của con gái, anh thuần thục duỗi tay tiến vào dưới váy cô, sờ lên qυầи ɭóŧ, cách qυầи ɭóŧ xoa xoa tiểu huyệt của cô, nhẹ giọng nói: “Nói chuyện nghiêm túc với ba ba mà còn ướt, bảo bối em thật là dâʍ đãиɠ.”
“Còn không phải do ba ba làm sao, tìm người mát xa đó đến ấn huyệt vị của em, hiện giờ em cảm giác cả ngày phía dưới đều ướt đẫm.”
“Vậy càng tốt, lúc nào ba ba muốn đυ. đều có thể tùy tiện cắm vào.” Nói xong, anh vén qυầи ɭóŧ của Vãn Vãn sang một bên, lộ ra bướm nhỏ ướŧ áŧ, mà anh cũng nhanh chóng móc ra côn ŧᏂịŧ cứng ngắc, sau đó đỡ eo cô để cô ngồi xuống.
Khi dươиɠ ѵậŧ thô to thâm nhập vào lỗ nhỏ chặt chẽ, hai cha con cùng phát ra một tiếng rêи ɾỉ thoải mái.
“Thật thoải mái…”
“Cái tiểu huyệt của bảo bối cả ngày bị chim lớn đυ. mà vẫn chặt như vậy, thật sướиɠ.”
“A… Vậy ba ba… phải nỗ lực hơn nữa đem tiểu huyệt da^ʍ của Vãn Vãn đυ. lỏng.”
“Đĩ da^ʍ, vậy mỗi ngày đút côn ŧᏂịŧ bự vào trong tiểu huyệt, đi đến đâu đυ. đến đó. Nếu ba ba không có thời gian đυ. thì cho dươиɠ ѵậŧ giả đυ., một ngày 24 giờ lúc nào tiểu huyệt da^ʍ cũng cắm dươиɠ ѵậŧ.”
“Ưm ưm… A a a… Thật thoải mái, ba ba, ba ba cắm sâu hơn chút…”
“Đm.”
Trong bóng tối, chiếc xe dừng ở dưới gốc cây không ngừng rung lắc kịch liệt. Qua một khoảng thời gian dài, tốc độ rung lắc mới từ từ dừng lại. Trong xe, Vãn Vãn bị ba ba bắn đến hai chân mềm nhũn, cuối cùng ba ba còn nhét một cái trứng rung vào trong tiểu huyệt cô, lấp kín nùng tinh mà anh vừa bắn vào. Sau đó bật trứng rung đến mức rung nhẹ nhất để nó liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ɦộ của cô.
Vãn Vãn cứ như vậy, lỗ nhỏ ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba ba cùng một cái trứng rung đang chấn động mà về đến nhà.