“Mẹ kiếp, kêu da^ʍ thật!” Trình Diệu Khôn nghiến răng, hai ngón tay
không ngừng đảo lộng.
Hà Lộ chịu không nỗi, cưỡi trên tay anh, bị anh làm cho phía dưới một
thân đầy nước, tiểu huyệt gắt gao bám lấy ngón tay. Biêt cô sắp ra, Trình
Diệu Khôn rút tay về.
“Hu hu —” Hà Lộ khó chịu nức nở, bả vai run lên.
Trình Diệu Khôn đặt cô xuống giường, nắm hai đầu gối cô tách ra ép lên
ngực mềm, toàn bộ mông nhỏ bị hướng lên trên.
Cô co rút hoa huyệt phía dưới, Trình Diệu Khôn đem côn ŧᏂịŧ hướng
thẳng vào, cọ cọ vài cái chào hỏi. Anh đột ngột ấn eo xuống, qυყ đầυ thô
to nháy mắt phá vỡ bức tường thịt, căng chặt miệng huyệt.
Qυყ đầυ to lớn đâm vào sâu bên trong nhụy hoa mềm, Hà Lộ hét lên,
nháy mắt liền cao trào.
“Á a —”
“Mới cắm vào đã cao trào! Em thèm khát bao nhiêu?!”
Trình Diệu Khôn rút côn ŧᏂịŧ ra, lại hung hăng cắm vào, mỗi lần như vậy
đều cố ý cọ xát lên điểm mẫn cảm kia.
Của anh vốn thô to, qυყ đầυ càng lúc càng sưng huyết cứng nóng, hơn
nữa sức lực rất mạnh, mỗi lần đâm vào đều không thương hoa tiếc ngọc
gì. Những người trước đây kinh nghiệm giường chiếu đầy mình còn chịu
không nổi, nói gì đến Hà Lộ, bị đâm vài cái liền khóc lóc xin tha.
“A a — không, không được — hu hu hu — đừng, ưm —”
“Mới vừa bị ngón tay làm cao trào rồi mà? Giờ thì sao?”
“Không, a a — đừng cắm nữa — đừng cắm — a a —-”
Trình Diệu Khôn vẫn tàn nhẫn đảo lộng bên trong, cô gần như muốn
hỏng mất rồi, ánh mắt anh vô cùng đáng sợ…
Chỉ vì một câu trêu chọc kia, anh liền không chịu nổi mà chỉ nghĩ đến
việc làm chết cô!
“A a a — không, không cần —- ưm a — đừng, dừng lại đi —- hu hu —”
“Làm chết em! Chỉ biết quyến rũ đàn ông! Đồ lẳиɠ ɭơ!”
“Đừng — a a, nhẹ chút — a a — không được, nếu làm nữa — a —”
“Ừ — thoải mái quá, cắn chặt như vậy! Thèm lắm à!”
Dường như bị mất khống chế, trong đầu Trình Diệu Khôn gào thét lên
phải cắm vào lung tung, không cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên điểm nhạy cảm của
cô.
Cứ như cả người đang cưỡi lên cơ thể cô, liên tục đẩy đưa từ trên cao
xuống cắm thật mạnh vào tiểu huyệt, tinh hoàn nặng trĩu đánh bạch bạch
lên mông cô.
Hoa huyệt không ngừng bị kɧoáı ©ảʍ khống chế, không có một giây nào
để nghỉ ngơi, Hà Lộ bị anh cắm lêи đỉиɦ.
Càng đáng sợ hơn chính là, kɧoáı ©ảʍ đó đang dần lan khắp người…
“Không, a a — không được, ưm — muốn, muốn — hư a —”
Mỗi lần đâm vào, qυყ đầυ liền chọc thật mạnh vào sâu đến cổ tử ©υиɠ,
trước mắt Hà Lộ trắng một mảng, đầu óc dần không tỉnh táo.
Nửa người dưới bị ép lên đến đầu vai, phía trên dựa lên đầu giường, da^ʍ
thủy không nhịn được bắn ra, tiểu huyệt co chặt lại.
Trình Diệu Khôn cảm giác như đang đâm vào một khe hẹp nóng ướt, bức
thịt mềm bên trong bao chặt lấy cự vật, Trước khi anh kịp định thần, quy
đầu tê mỏi khó nhịn, muốn bắn tinh…
“Mẹ kiếp!”
Anh thấp giọng chửi thề, vội vàng đưa côn ŧᏂịŧ ra ngoài, nhưng không
kịp đưa đến miệng cô thì bắn ra.
Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn lung tung giữa hai chân cô, một ít còn dính
lên cửa huyệt…
Trình Diệu Khôn cúi đầu, nhìn gậy thịt đang bắn tinh, vừa sướиɠ vừa
tức. Anh cứ như vậy mà bắn ra!
------oOo------