Trình Diệu Khôn vùi đầu xuống, gặm mυ'ŧ thịt non trên vai, một tay xoa
vυ', tay còn lại đè lên âm đế mẫn cảm.
“A—”
Hai nơi mẫn cảm đồng thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm giác sung sướиɠ mãnh liệt
khiến Hà Lộ xây xẩm mặt mày, sướиɠ muốn khóc.
Cô vặn eo, mông nhỏ cũng xoắn xuýt, không ngừng cọ lên cự vật cách
lớp vải quần, hai bầu ngực trắng nõn nảy lên cao.
“Không, ưm a… Không, không được… Muốn, sắp ra rồi…”
“Không nhịn được thì bắn ra.” Trình Diệu Khôn trầm giọng, “Phun ra thì
hoa huyệt mới mềm, dươиɠ ѵậŧ mới dễ đi vào.”
“Ưm ưm… A…”
“Dươиɠ ѵậŧ đi vào mới sướиɠ, cắm đến sâu bên trong, làm tiểu huyệt của
em căng chặt.”
Lời nói sắc tình của anh như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiêm thẳng vào
người Hà Lộ, cô run lên, sau đó cao trào.
Nhìn dòng nước ấm trong suốt chảy ra, Trình Diệu Khôn phần khởi nheo
mắt lại, cắm thêm vài cái trong tiểu huyệt rồi rút ra, đặt cô lên giường.
Anh nhanh chóng cởi đồ mình ra rồi leo lên giường, kéo mông nhỏ cô
lên cao thành tư thế quỳ bò.
Tối hôm qua anh đã muốn làm bằng tư thế này…
Tay chân Hà Lộ mềm nhũn, không chịu nổi trọng lượng cơ thể, nửa
người trên đều nằm lên giường.
Trình Diệu Khôn quỳ gối đằng sau, bàn tay to nắm chặt mông mềm của
cô, tách ra một chút.
Cửa huyệt ướt dầm dề bị vạch ra dưới cánh mông, còn nhìn thấy lớp thịt
mềm ẩn ẩn sâu bên trong, giống màu thạch lựu, rất nhiều nước.
Trình Diệu Khôn nuốt nước bọt, thẳng lưng đi lên, qυყ đầυ thô cứng
đỉnh đỉnh ma sát với cửa huyệt mấp máy, từng chút từng chút muốn chen
vào trong.
“Chặt quá, đã nới rộng lâu như vậy mà vẫn còn rất chặt.” Anh thở nặng
nề, càng dùng thêm sức.
Qυყ đầυ nóng bỏng chà loạn lên cửa huyệt mẫn cảm, Hà Lộ bị sờ đến
run rẩy.
Cô theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Trình Diệu Khôn.
“Ưm ưm… Nhẹ, nhẹ thôi…”
Đuôi mắt của cô bị tìиɧ ɖu͙© nhiễm lên màu đỏ bừng, con người còn lấp
lánh nước, đôi môi khô khốc màu đỏ tươi, nhìn vô cùng quyến rũ.
“Yêu tinh!” Anh cắn răng, không nhịn được mà đỉnh vào, qυყ đầυ cứng
rắn mở từng tầng lớp thịt bên trong.
Vách tường thịt mềm mại cắn chặt lấy qυყ đầυ, Trình Diệu Khôn sướиɠ
đến mức gầm lên, Hà Lộ bị cắm đến mức kêu thảm, mông nhỏ bị húc về
phía trước.
“Chạy cái gì? Không phải muốn được dươиɠ ѵậŧ cắm vào sao?”
Ăn đặt tay trên bờ mông trắng, kéo cô trở về, đột nhiên thẳng lưng, đem
qυყ đầυ cứng nóng chen chúc vào giữa thịt mềm sâu vào bên trong.
“Ưm — a —-”
“Vào hết rổi!”
“A — trướng — trướng quá —” Vừa trướng vừa tê, còn hơi đau…
Nước mắt Hà Lộ chảy ra, tay nhỏ gắt gao nắm lấy ga giường.
“Khó chịu sao?” Trình Diệu Khôn nói, rút côn ŧᏂịŧ ra một nửa, rồi lại
đỉnh vào sâu.
“Ô — “Hà Lộ bị cắm run lên, vòng eo run rẩy, “Nhẹ, nhẹ thôi…”
Cắm vào sâu quá… Cô không thởi…
“Như thế này đã chịu không được rồi?”
“Ưm… Chịu, chịu không nổi… Hu hu…”
Hà Lộ lắc đầu, thở dốc liên tục.
Anh cũng không làm khó cô nữa, dần giảm tốc độ để cô quen dần, nhưng
qυყ đầυ cứ nhằm vào nơi nhạy cảm kia mà đâm chọt, lúc nào cũng sẵn
sàng để tiến vào.
Nhụy hoa bị tra tấn đến run lên, mị thịt bên trong cũng dần thích ứng với
kích cỡ của anh, bắt đầu hút lấy, còn rỉ nước lên qυყ đầυ.
“Ưm ưm… Ha a…”
Hà Lộ rêи ɾỉ liên tục, đầu óc cũng dần mơ màng, Trình Diệu Khôn cong
môi.
“Muốn không?”
------oOo------