Cự vật thô dài nóng bỏng liên tục đâm tràn vào hoa huyệt, đường gân
xanh trên thân gậy cọ xát lên tầng thịt non, kí©ɧ ŧɧí©ɧ xung quanh đến
phát ngứa…
Nửa người Hà Lộ nằm bò trên giường, nhíu chặt mi lại, cơ thể cũng theo
động tác của anh mà đong đưa, bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy ga giường.
Muốn… Muốn bị anh cắm… Muốn bị anh mãnh liệt va chạm, những lúc
như vậy khiến đầu cô tê dại…
Cô không dám nói… Vừa rồi còn muốn anh nhẹ chút…
“Ưm a… Hu hu…”
Cô thở dốc nặng nề, nghe như tiếng rêи ɾỉ, mông nhỏ vô thức vặn vẹo, hy
vọng anh hiểu cô đang muốn gì.
Nhưng tốc độ chậm chạp kia bỗng dừng lại, côn ŧᏂịŧ thô cứng cứ như vậy
bất động trong người cô…
“Ưm — “ Cô khó chịu mím môi, tiểu huyệt gắt gao co chặt lại.
Cự vật bị vách tường mềm kẹp vô cùng thoải mái, Trình Diệu Khôn hừ
một tiếng, cố nén cảm giác muốn đâm chọt, cúi người xuống.
“Nói! Muốn dươиɠ ѵậŧ cắm em!”
Bờ ngực cường tráng dán lên tấm lưng trần trụi, một tay đè lên giường,
một tay gắt gao xoa bóp ngực cô, giọng nói trầm thấp tàn nhẫn, nhưng
mang một tia dụ hoặc khó nói.
Hà Lộ nắm chặt tay, đem mặt chôn vào gối đầu.
“Muốn, muốn bị côn ŧᏂịŧ cắm — “
Giọng nói cầu xin nức nở, còn mang theo sự mềm mại của phái yếu,
Trình Diệu Khôn chịu không nổi!
Anh buông ngực cô ra, hơi nắm nhẹ lên tóc cô kéo dậy.
“A — “
Sự đau đớn từ da đầu truyền đến khiến cô kêu thảm, ngẩng đầu theo lực
tay của anh.
Trình Diệu Khôn nghiêng đầu cúi xuống hôn mạnh lên môi cô, đầu lưỡi
tiến vào khoang miệng nóng ấm. Tay kia giữ chặt eo nhỏ, dùng sức thúc
vào.
“A a a —”
Hà Lộ nhíu chặt mi, bị anh đỉnh vài cái thôi mà nước mắt đã trực trào ra.
Không phải vì đau, mà vì sướиɠ. Cảm xúc mãnh liệt khiến cơ thể hít thở
không thông, cả người run lẩy bẩy… Đúng như những gì cô muôn…
Tiểu huyệt co chặt côn ŧᏂịŧ to lớn bên trong muốn cao trào, Trình Diệu
Khôn buông môi cô ra rồi ngẩng đầu.
“Đồ dâʍ đãиɠ! Muốn cao trào sao?!” Hốc mắt anh đỏ lên, trình dục như
một du͙© vọиɠ mạnh mẽ khiến anh muốn ăn sạch cô!
“Ưm ưm a… A a…”
Hà Lộ bị đỉnh đến váng đầu, nói không nên lời, hai bầu ngực trắng nõn
phía trước đong đưa không ngừng.
“Ngực cũng da^ʍ!”
Anh buông tóc cô ra, nhéo mạnh vào tiểu huyệt nhạy cảm, rồi đâm thật
sâu vào.
“A a — a a đừng, mạnh quá — a —”
“Mẹ nó da^ʍ thật!”
Anh bóp chặt eo cô, càng ngày càng đâm thật mạnh, tiếng động bạch
bạch từ thân thể phát ra vang vọng khắp phòng.
Cơ thể nhỏ nhắn của Hà Lộ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, cô chống tay lên mặt
giường, hai chân run rẩy, cả người như dựa lên cánh tay đang xoa bóρ ѵú
mình.
Mạnh quá, nhanh quá… Cô muốn… Cô muốn…
“Hưmmm — “
Hà Lộ nhắm mắt lại, cong đầu lên, cô khóc lóc lêи đỉиɦ.
Tiểu huyệt cao trào gắt gao mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ, anh vẫn như cũ hung ác cắm
vào chỗ sâu nhất, như muốn đâm nát huyệt mềm.
“Ô — đã, đã — a a — đừng — a a a —”
“Nhịn xuống!”
“A a — không, không được — chịu không nổi — hu hu — chịu không
nổi —”
------oOo------