Hoa huyệt Trác Nora vốn dĩ đã ái dịch tràn lan mất khống chế, phun ra ào ào theo từng hồi va chạm chưa hề gián đoạn kia, da thịt đỏ hồng mịn màng càng thêm rực rỡ, Ô Quân Triết giống như càng mê đắm, không ngừng cọ xát vào đôi môi anh đào của cô, “Cưng à, anh cắm sâu một chút nữa được không?”
Giọng nói và dung nhan đều mê hoặc, khiến không ai chìm vào mà còn có thể giữ được tự chủ, lại cộng thêm biểu hiện tình sâu như biển của hắn, Trác Nora không khỏi rung động, chẳng cần nghĩ ngợi gì đã vội gật đầu.
Tiếp theo, khi Ô Quân Triết đặt hai chân cô lên vai hắn, bóp lấy chiếc eo tinh tế thướt tha của cô, rồi mạnh bạo đâm thẳng vào bên trong thì cô liền có chút hối hận.
Bởi vì qυყ đầυ quá lớn của Ô Quân Triết đã phá mở cửa tử ©υиɠ cô, trực tiếp chui vào bên trong tử ©υиɠ.
Cảm giác đau đớn này còn hòa trộn với một loại mê muội khó tả.
Hoa huyệt chịu đủ loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này lại càng nỗ lực vặn xoắn, giống như muốn đẩy vật to lớn của Ô Quân Triết đang xâm lấn kia ra ngoài, toàn lực chống cự và co rút.
Đau và vui sướиɠ.
Điều này giống với quá trình những lần cô yêu và được yêu trước đây. Chỉ là Trác Nora cảm thấy mình luôn rất ích kỷ, cô chỉ thích hưởng thụ sự vui sướиɠ, còn đau đớn thì không quan tâm.
Vì thế cô vẫn luôn cả thèm chóng chán.
Chỉ có duy nhất lúc làʍ t̠ìиɦ, thì hai loại cảm giác này không thể tách rời được.
Thậm chí là không thể thay thế.
Cô thích loại cảm giác này, nhưng một khi đã sa vào đó thì sự tỉnh táo của cô sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, đó chính là điều mà Trác Nora luôn sợ hãi.
Cho nên chỉ cần tham hoan một lúc, thì cũng đã quá đủ rồi.
Kɧoáı ©ảʍ tận sâu trong tiểu huyệt bắt đầu dâng trào, chạy đi khắp cơ thể, cô ngước khuôn mặt nhỏ lên, rêи ɾỉ mềm mị, bỗng nhiên đôi mắt trong sự va chạm hung hăng của Ô Quân Triết, và cảm giác tê ngứa thâm nhập cốt tủy, lại thình lình nhỏ nước mắt, cô mơ màng, hai mắt đẫm lệ, đúng lúc bắt gặp Ô Quân Triết nhìn mình không chớp mắt.
Giống như hạ thân đang xuyên qua người cô, hắn dường như cũng có thể xuyên thấu được suy nghĩ của cô.
Giờ phút này, ở dưới thân hắn, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không chỗ nào che giấu, Trác Nora hốt hoảng quay đầu đi, muốn chôn mặt vào trong gối dựa sofa, nhưng Ô Quân Triết lại không cho cô cơ hội này, hắn bẻ khuôn mặt nhỏ của cô ra, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ yêu kiều.
“Ưm ưm ưʍ...” Kɧoáı ©ảʍ không ngừng càng chồng chất bên trong hoa huyệt, toàn bộ tử ©υиɠ căng đầy đến mức không thể căng hơn được, cô bị Ô Quân Triết đè trên sofa nặng nhọc thêm một lúc lâu, cuối cùng sau một đợt tiến công mãnh liệt, cô liền nghênh đón một đợt sóng gió đầy trời khác.
Tiếp theo, cô được Ô Quân Triết ôm chặt trong l*иg ngực, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun xối xả vào bên trong tử ©υиɠ cô, khiến thân hình cô cong lại, cũng tràn ra thêm một lượng lớn mật nước.
Điều này đối với Trác Nora mà nói là một hồi trải nghiệm tính ái hoàn mỹ, từ đầu đến chân cô đều sảng khoái đến mức không thể miêu tả.
Hơn nữa, cùng đồng thời lêи đỉиɦ không chỉ là việc hợp tác cùng thắng, mà càng là không ai nợ ai.
Xét thấy Ô Quân Triết lần này có biểu hiện xuất sắc, vốn dĩ đã nói là miễn phí phục vụ, nhưng cô thật có chút cảm giác muốn cho thêm tiền boa.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ nên thưởng thêm bao nhiêu cho bác sĩ Ô này, mới khiến hắn không cảm thấy bị tổn thương, thì cô lại thình lình phát hiện Ô Quân Triết rõ ràng còn chưa có ý định bế mạc xuống sân khấu.
Bởi vì không chỉ côn ŧᏂịŧ nóng hổi cứng rắn của hắn vẫn còn chôn trong hoa huyệt cô không ra, mà hắn vẫn tươi cười vừa âu yếm da thịt đầm đìa mồ hôi, vừa nhìn khuôn mặt trong trắng lộ hồng bởi vì dư vị cao trào, mà xuân tình nhộn nhạo của cô, sau đó cúi người xuống, hôn nhẹ lên trên tóc và má Nora.
Trác Nora tinh tế cảm nhận, nếu làm xong màn tán tỉnh này, thì quả thực phải thêm hạng mục, nhưng nếu thêm một màn biểu diễn nữa, thì cô chắc chắn ăn không tiêu.
Vì thế cô tiến đến bên tai Ô Quân Triết, yêu kiều nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Ô, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, chi phí khám chữa bệnh tôi sẽ chuyển khoản cho anh...”
Ô Quân Triết nghe xong lời này, tuy thân thể có hơi cứng lại một chút, nhưng thần sắc khôi phục lại bình thường một cách rất nhanh chóng, sau đó nghiêng đầu ngậm lấy vành tai nhỏ hơi ửng hồng của Trác Nora, thấp giọng nói: “Được thôi nhưng mà bệnh của cô rất nghiêm trọng, cần phải trị liệu thêm một lát, cô yên tâm tôi không lấy thêm tiền…”