Thịt Văn Tổng Hợp

Chương 4: Không thể lãng phí

Phôi Hân chấm tay vào một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên đùi mình, tỏ ra hết sức đáng tiếc.

“Đều đã lạnh rồi, thật là lãng phí, rõ ràng ấm nóng mới là tốt nhất, có hơi ấm của thầy, bắn vào trong cơ thể em.”

Ngón chân nhỏ hơi lạnh cọ cọ vào dươиɠ ѵậŧ hắn, ngón chân càn quét qua lỗ nhỏ trên qυყ đầυ, kéo ra một sợi chỉ bạc dính nhớp. Nhìn côn ŧᏂịŧ càng lúc càng ngẩng cao, Phôi Hân liếʍ liếʍ môi, khóe miệng càng nhếch lên nụ cười tươi tắn hơn.

“A!” Một tiếng rêи ɾỉ gấp gáp vang lên. Thì ra côn ŧᏂịŧ đã bị cô bé ác ý giẫm lên, dí sát vào bụng nhỏ, chôn vào bên trong lông tóc nồng rậm.

“Ha ha...” Bị đối đãi thô bạo như vậy, nhưng côn ŧᏂịŧ dưới chân lại không hề mềm đi, ngược lại lỗ nhỏ trên đỉnh còn liên tục khép mở, phun ra càng nhiều chất nhầy hơn.

“Thầy Trình, thầy đúng là biếи ŧɦái quá...”

Trong phòng cứ vang lên tiếng thiếu nữ cười khúc khích, giống như đang chơi một trò chơi hết sức thú vị. Không ai có thể ngờ rằng, hình ảnh trước mắt lại là một người đàn ông thành niên cường tráng bị trói gô ở trên giường, để mặt cho một cô bé còn mặc đồng phục giẫm lên dươиɠ ѵậŧ của mình mà chơi đùa.

“A...a...a...!” Hoà lẫn bên trong tiếng cười vui vẻ của thiếu nữ, còn có âm thanh rêи ɾỉ không thể đè nén của người đàn ông kia. Vòm ngực tinh tráng đã mướt mồ hôi, không ngừng phập phồng dồn dập.

Cô bé gia tăng lực độ, chất nhầy chảy ra từ đỉnh côn ŧᏂịŧ xuống mắt rốn, làn da căng cứng nhiễm một màu trong suốt lấp lánh.

“Thầy, sướиɠ không?” Phôi Hân mở miệng hỏi, lúc này một nhúm lông thô cuốn trong lòng bàn chân khiến cô có chút ngứa ngáy, cô lại nhịn không được hơi co rúm người, chiếc miệng nhỏ lại phát ra tiếng cười.

Trình Ngôn không trả lời, cũng không thể trả lời, miệng bị trói chặt đến mức cả nước miếng cũng không thể chảy ra thoải mái được, chỉ có khóe miệng tràn ra từng dòng, chạy trên hai má, xuống đến gối đầu, làm ướt một mảng lớn.

Trình Ngôn lúc này đã không còn khả năng suy xét, cảm giác đau đớn và kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt truyền từ hạ bộ đã đạt đi toàn bộ ý thức của hắn. Thấy người đàn ông thất thần nhìn lên trần nhà, nhưng lại không nhìn mình, Phôi Hân cảm thấy rất bất mãn.

Đột nhiên cô phát hiện, lúc này túi con cháu bởi vì cục thịt bị giảm xuống mà hoàn toàn lộ lên trên, chỗ da của hai quả cầu màu nâu thẫm, biểu hiện cảm giác trần trụi một cách rõ ràng.

Phôi Hân nheo mắt, ánh nhìn hiện ra một tia tinh quái.

Đầu ngón chân nhỏ nhắn mở ra, nhéo lấy túi cầu mong manh kia, dịch chuyển về phía trước, túi da bị nhăn rồi lại thẳng. Dần dần toàn bộ tinh hoàn cũng đã bị cô gái nhỏ nhấc lên.

“A a...!” Cảm giác đau đớn càng lúc càng nhiều hơn, đồng tử Trình Ngôn đã khôi phục lại tiêu cự, nhìn cô bé đang đùa giỡn hạ bộ của mình một cách khó tin.

Phôi Hân càng mỉm cười tươi tắn, chân nhỏ quơ quơ, tâng lên tâng xuống hai túi cầu của hắn Trình Ngôn nhìn thấy, cơ bắp toàn thân cũng trở nên căng chặt, hàm răng cắn chặt vào miếng vải, hơi thở ấm nóng xông ra từ xoang mũi càng thêm dồn dập.

Nhìn thấy sự chú ý của hắn đã quay trở về trên người mình, Phôi Hân mỉm cười hài lòng. Cô buông đầu ngón chân ra, túi tinh hoàn “bạch” một tiếng lại ngã về chỗ cũ, còn hơi lắc lư mấy cái.

Chỗ nào đó trên túi da nâu thẫm đã đỏ ửng lên. Phôi Hân dùng mu bàn chân nhấc túi, ước lượng một chút.

“Thật là nặng, không phải thầy đã bắn nhiều lắm rồi sao, sao ở đây vẫn còn nặng như vậy?” Sắc mặt Trình Ngôn trắng bệch, trên trán tóc mái đã ướt đẫm dính bết vào khuôn mặt.

Cảm giác đau đớn tê dại từ trứng dái đánh thẳng lên đại não, vô thức cong eo lên muốn che đậy chỗ kín, nhưng lại bởi vì bị trói mà không thể cử động. Thấy khuôn mặt hẳn đã rất kém, côn ŧᏂịŧ cũng không còn hùng dũng như vừa rồi, Phôi Hân thu hồi nụ cười, vẻ mặt đau lòng bò bò tới, nằm nghiêng bên cạnh Trình Ngôn.

Cô bế đầu Trình Ngôn lên vùi vào giữa ngực mình, động tác vuốt ve an ủi giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhỏ giọng thì thầm: “Là thầy không ngoan... Bởi vì thầy không thèm nhìn em, em mới giận như vậy…”

Người đàn ông ở trong l*иg ngực thiếu nữ thở dồn dập, hơi thở nóng rực khiến ngực cô nóng lên, hai vυ' căng trướng. Ánh mắt Phôi Hân đã dần dần trở nên mơ màng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, cũng thở ra dồn dập theo tiết tấu của hắn, bàn tay nhỏ bắt đầu cởi nút áo, để cho hơi thở của hắn có thể trực tiếp phun lên trên da thịt mình.

Chân thon trắng nõn co lại, yêu kiều cọ cọ vào cơ bụng rắn chắc của người đàn ông, sau đó bắt đầu duỗi xuống bên dưới, dùng bắp chân và đùi kẹp lấy côn ŧᏂịŧ đã hơi mềm, bắt đầu vuốt lên vuốt xuống. Dần dần, sự đau đớn đã không còn quá mãnh liệt, sắc mặt Trình Ngôn cũng đã chậm rãi khôi phục huyết sắc.

Vùi đầu trong l*иg ngực cô bé, ở một khoảng cách cực gần cho nên thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ thật nhỏ thật mịn màng trên da thịt cô bé, mỗi một lần khi hít vào thì toàn bộ khoang mũi đều là mùi vị của cô bé.

Dươиɠ ѵậŧ lại một lần nữa khôi phục sự hùng dũng dưới suy nghĩ của mình, hắn đã không còn khả năng suy xét, giống như loài vật động dục, chỉ biết hành động theo bản năng. Nhũ thịt phồng phồng lộ ra chỗ bầu áo ngực màu hồng nhạt của cô bé, nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở.

Trình Ngôn muốn dùng miệng hút nó, gặm cắn nó, khiến cho phần da thịt trắng nõn nà này của cô lại dấu vết của riêng hắn. Nhưng lại không có cách nào làm được, cho nên chỉ có thể dùng mũi hất hất áo ngực, cái đầu lúc lắc, chóp mũi cọ cọ vào đầṳ ѵú cứng rắn xinh xắn, cộm lên bên dưới chiếc áo ngực.

“Ha ha… thầy, ngứa quá, ha ha…” Phôi Hân co rúm lại, nhưng không hề đẩy Trình Ngôn ra, nhưng trong lúc nhất thời đã quên đi động tác ở trên đùi. Hạ thể mất đi sự chiếu cố, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân, liên tục hẩy hẩy thân dưới của mình lên.

Ở giữa hai chân trắng nõn của cô, làm một thanh côn ŧᏂịŧ màu đỏ sẫm đang lấy tần suất cực nhanh mà đâm vào.

“Ưm ưm…” Trình Ngôn cắn chặt miếng vải trong miệng, chiếc mũi chôn sâu vào giữa áo ngực của cô mà hít lấy hít để, cho đến khi dường như không còn thở nổi thì cũng vẫn luyến tiếc dời đi nơi khác.

Tốc độ bên dưới càng nhanh chóng hơn. Chiếc giường lớn chắc chắn không ngừng chấn động. Phần thịt non mềm giữa hai chân cô bé nhanh chóng bị ma sát đến đỏ lên, biết Trình Ngôn sắp cao trào, cô bé càng dùng sức kẹp lại chặt hơn.

“A.. a...ưm!” Sau mấy chục cú đâm với một tần suất mà mắt thường cũng không thể nhìn thấy được, mã mắt ở trên đỉnh côn ŧᏂịŧ mở to ra, chuẩn bị phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c ra xối xả.

Đúng lúc này, Phôi Hân một tay đẩy người đàn ông trước ngực ra, rồi nhanh chóng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, há miệng ra bao bọc lấy qυყ đầυ, hứng lấy từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi.

Số lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ quá nhiều, Phôi Hân nhất thời không nuốt hết kịp, khoang miệng chỉ trong nháy mắt đã bị rót đầy, hai má phồng ra, có một ít chảy ngược lên xoang mũi, rồi trào ra ở lỗ mũi.

Phôi Hân cố nén sự khó chịu của mình, chiếc miệng nhỏ cố gắng nuốt xuống từng hồi một chất dịch tanh nồng kia.

Cho đến khi nuốt hết toàn bộ, Phôi Hân còn dùng sức hút mạnh mã mắt, rút lấy toàn bộ tàn lưu ở niệu đạo vào trong miệng mình, cuối cùng vươn đầu lưỡi hồng hồng non nớt của mình ra liếʍ sạch sẽ hai bên khóe môi.

Hắn bị cô hút đến run rẩy, nhìn cô còn đang hết sức thoả mãn xoa xoa bụng mình.

“Nóng quá... Không thể lãng phí, tất cả đều bắn vào cơ thể em…”