Yến Đồng Quy mặt cũng không biểu tình, dẫn theo Cơ Thấu đi vào nhà chính.
Yến Ngũ đứng ở nơi dó, ánh mắt xoay chuyển trên người Yến Đồng Quy và Cơ Thấu, không nói gì thêm, cũng đi theo vào cửa.
Yến Đồng Quy đưa Cơ Thấu tới trong viện có chút cũ nát.
Thoạt nhìn viện này đã lâu không có người ở, cũng không có người thường xuyên tới quét dọn, Yến Đồng Quy không thể không dùng thuật pháp quét tước một phen.
Thuật hút bụi, thuật thanh phong, thuật tịnh thủy….
Vài loại thuật pháp ném qua, sân viện rực rỡ hẳn lên, bất quá trong viện cũng không có hoa cỏ gì, bị một trận cuồng phong thổi đến sạch sẽ.
Rác rưởi đều bị thổi bay ra ngoài viện.
Người Yến gia quét dọn vệ sinh đều dùng phương thức thô bạo như vậy.
Hạ nhân bưng nước trà lại đây thiếu chút nữa bị rác rưởi đập trúng, run rẩy đi vào: “Thập Tam thiếu gia, nước trà và điểm tâm ngài cần đây ạ.”
“Để xuống đi.”
Yến Đồng Quy cho người lui xuống, tự mình rót trà cho Cơ Thấu, có chút thẹn thùng nói: “Xin lỗi, ta đã lâu không về, nơi này trở nên hoang phế.”
Cơ Thấu không thèm để ý, bưng trà hỏi hắn: “Vì sao vừa rồi ngươi không động thủ?”
“Cái gì?”
“Tên Yến Cửu vừa rồi, không phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngươi sao? Thực lực của hắn không cao hơn ngươi, khẳng định đánh không lại ngươi, ngươi có thể trực tiếp động thủ, để hắn sau này không dám nhảy nhót trước mặt ngươi nữa.” Cơ Thấu nói một cách đương nhiên.
Nàng biết hắn nhát gan, không nghĩ tới nhát gan đến như vậy, đối phương đều chạy đến trước mặt hắn, chỉ vào mũi mắng hắn, thế nhưng không đánh trả.
Vẻ mặt của Yến Đồng Quy ngây ra trong chốc lát, uyển chuyển nói: “Tiền bối, Yến gia cấm đệ tử nội đấu.”
Hắn không nghĩ tới, vị tiền bối “lão quái vật” này nhìn thì giống người giảng đạo lý, không ngờ lại hiếu chiến như vậy.
“Đây không gọi là nội đấu, đây là so tài.” Cơ Thấu dùng ngữ khí của người từng trải nói.
So tài sao có thể gọi là nội đấu sao?
Tiểu sư muội của Quan Vân Tông xác thật là một người ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ đi gây chuyện, nhưng sự tình chỉ cần chọc tới nàng, xưa nay nàng sẽ không nhát gan, nếu nàng dám nhát gan, sư tôn của nàng, sư huynh, sư tỷ và tiểu sư đệ đều sẽ bùng nổ.
Lần đầu tiên Yến Đồng Quy nghe thấy lời ngụy biện mới mẻ và tinh tế như vậy, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Cuối cùng nói: “Kỳ thật ta cũng không phải là nhịn xuống, chỉ là nghĩ, chờ đến khi thí luyện bắt đầu, ta lại đi tìm Yến Cửu gây phiền toái. Đến lúc đó ở trong thí luyện, ta muốn làm thế nào là do ta định đoạt.”
Quân tử báo thù, ba ngày chưa muộn.
**
Đêm đó Yến Đồng Quy bị trưởng bối Yến gia gọi đi.
Cơ Thấu vẽ bùa đến gần nửa đêm, rốt cuộc thấy hắn đạp sương lạnh trở về.
“Tiền bối còn chưa nghỉ ngơi?” Yến Đồng Quy đi đến trước cửa sổ: “Ngày mai phải vào thí luyện, tiền bối vẫn nên đi nghỉ ngơi đi.”
Lần này bọn họ canh đúng thời gian để trở về, không sớm không muộn, vừa kịp lúc.
Cơ Thấu nhàn nhạt ừ một tiếng, bảo hắn nghỉ ngơi trước, nàng lại vẽ chút bùa.
Chờ Yến Đồng Quy rời đi, Cơ Thấu tiếp tục vẽ bùa.
Sau khi thân thể bị luyện thành con rối, không ăn không uống cũng không thành vấn đề, càng không cần nghỉ ngơi, đây cũng coi như là chỗ tốt của con rối, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Sáng sớm hôm sau, Cơ Thấu và Yến Đồng Quy cùng nhau đi vào nhà chính của Yến gia ở sau núi.
Lúc này ở đây đã tụ tập hơn một nghìn đệ tử của Yến thị, những đệ tử này ngoài dòng chính ra còn có rất nhiều đệ tử ở dòng bên, từ bốn phương tám hướng mà đến, đã tới nhà chính từ tháng trước.
Bởi vậy có thể thấy được tộc Yến thị là một đại gia tộc lớn và hưng thịnh.
Ngoại trừ đệ tử Yến thị, còn có tùy tùng mà bọn họ mang đến, nhân số thật đúng là không ít.
Khi Yến Đồng Quy xuất hiện, không ít người nhìn qua, ngay cả trưởng bối Yến gia cũng đều liếc mắt.
Tuy rằng Yến Đồng Quy có vận khí hao tiền khiến người khác sợ hãi, nhưng không thể phủ nhận, thiên phú của hắn thật sự quá xuất chúng, nếu không phải gặp vận xui đè nặng, chỉ sợ thành tựu của hắn sẽ còn cao hơn nữa.
Chính là bởi vì như thế, cho nên hắn bị rất nhiều tộc nhân cùng thế hệ bên dòng chính Yến gia kiêng kị.
Yến Cửu mang tùy tùng của hắn ta tới đây, cười nhạo một tiếng: “Yến Thập Tam, nàng không phải là tùy tùng của ngươi đấy chứ?”
Ngày hôm qua hắn ta không thèm liếc mắt nhìn Cơ Thấu, không nghĩ tới tiểu mỹ nhân này không phải là tiểu tình nhân mà Yến Thập Tam mang về, mà là một tùy tùng, thiếu chút nữa làm hắn cười chết.
Một tùy tùng có tu vi Luyện Khí sơ kỳ?
Chẳng lẽ Yến Thập Tam bất chấp tất cả, tùy tiện tìm tùy tùng là Luyện Khí sơ kỳ, có thể hỗ trợ, chia sẽ vận khí hao tiền của hắn?
Ba gã đi theo bên người Yến Cửu cũng cười rộ lên.
Những người khác châu đầu ghé tai, giống như không nghĩ tới Yến Đồng Quy lại sa ngã như thế, ngay cả những tộc nhân của Yến thị cũng cho rằng hắn muốn tìm một người hỗ trợ chia sẻ vận khí hao tiền của hắn.
Nếu không một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ có thể giúp hắn cái gì?
Trong mắt Yến Đồng Quy ẩn chứa sự tức giận, bọn họ nói hắn thì không sao, vậy mà lại dám nói ân nhân cứu mạng của hắn.
Tuy rằng khi trở về hắn đoán được sẽ gặp được những chuyện này, nhưng trong lòng vẫn vô cùng tức giận, hắn kiềm chế sự bạo nộ trong lòng, nói: “Một mình nàng có thể đánh mấy người các ngươi, các ngươi không cần khinh thường nàng, đỡ phải sau này bị đánh còn trách ta không nhắc nhở các ngươi.”
Yến Cửu lập tức cảnh giác lên.
Hắn nghe ra trong lời nói của Yến Đồng Quy có sự uy hϊếp, cho rằng hắn mượn Cơ Thấu để uy hϊếp bọn họ, nói gì mà một mình nàng có thể đánh mấy người bọn họ? Có mà một mình hắn đánh mấy người bọn họ chứ gì?
Không thể không nói, Yến Đồng Quy hai lần liên tục đạt được vị trí thứ nhất ở thí luyện, đã trở thành đối thủ cạnh tranh của toàn bộ đệ tử Yến thị, mọi hành động của hắn đều bị người chú ý, khiến người không dám thiếu cảnh giác.
Lúc này, một trưởng lão của Yến thị lại đây, tuyên bố quy tắc của thí luyện.
“Lần thí luyện này cũng giống như những lần trước, các ngươi tiến vào trong kính Thiên Sơn, thời gian là nửa tháng, vượt qua tất cả các trạm kiểm soát liền có thể ra ngoài, đứng vị trí thứ nhất sẽ có khen thưởng, khen thưởng như sau…. Nếu trong vòng nửa tháng không thể vượt qua các trạm kiểm sóat, sẽ coi là thí luyện thất bại, kẻ thất bại sẽ có trừng phạt.”