Hôm sau, Cơ Thấu và Yến Đồng Quy bước lên linh thuyền của Trân Bảo các.
Quản sự Mạn cũng ở trên linh thuyền.
“Dì Mạn, ngài cũng đi Yến Vân Thành sao?” Yến Đồng Quy tò mò hỏi.
Yến Vân Thành là thành tu tiên của tộc Yến thị, là địa bàn của Yến thị, dòng chính của tộc Yến thị đóng tại Yến Vân Thành, các dòng bên phân tán ở vùng Yến Lan Sơn, bên trong thành trấn bên cạnh Yến Vân Thành đều có tộc nhân của Yến thị đóng giữ.
Quản sự Mạn nhàn nhạt nói: “Cơ sở Trân Bảo Các ở Yến Vân Thành có một số việc, cần ta đi xử lý.”
Thấy nàng không muốn nhiều lời, Yến Đồng Quy săn sóc mà không hỏi.
Tốc độ của linh thuyền rất nhanh, ước chừng năm ngày sau đã đến Yến Vân Thành.
Cơ Thấu và Yến Đồng Quy từ biệt với quản sự Mạn, đồng thời cảm ơn linh thuyền của Trân Bảo Các đã miễn phí cho bọn họ đi nhờ một đoạn đường.
Xuống linh thuyền, Yến Đồng Quy nói thầm với Cơ Thấu: “Dì Mạn và mẹ của ta là bạn tốt, mấy năm nay, dì Mạn ít nhiều chăm sóc cho ta, kỳ thật dì ấy cũng biết ta không giữ được tài, cho nên mới đặc biệt đưa chúng ta đoạn đường.”
Như vậy bọn họ không cần tiêu phí một khoản linh thạch đi linh thuyền để đến Yến Vân Thành.
Cơ Thấu hỏi: “Mẫu thân ngươi đâu?”
Ở nhà Từ thúc mấy ngày nay, Cơ Thấu ngẫu nhiễn sẽ nghe được một số chuyện hắn nói với Từ thúc, nhưng chưa từng nghe hắn nói về người nhà của mình, ngay cả Yến gia cũng chưa nói đến.
Điều này hiển nhiên là không bình thường.
Yến Đồng Quy khựng lại, nói: “Nương của ta đã qua đời sau khi sinh ra ta không lâu.”
“Xin lỗi.” Cơ Thấu vẻ mặt tràn đầy áy náy.
Hắn xua tay không thèm để ý: “Không có gì, tuy rằng ta không cha không mẹ, nhưng nương của ta tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư dòng chính của tộc Yến thị, sau khi ta sinh ra có người hầu chăm sóc, không bị ủy khuất gì, có thể lớn lên bình an….”
“Vậy cha của ngươi đâu?” Cơ Thấu lại hỏi.
Thần sắc Yến Đồng Quy cứng lại, hàm hồ nói: “Ta cũng không biết, khả năng ở chỗ khác….”
Nghe lời này liền biết có ẩn tình khác, Cơ Thấu cũng không nhất định phải truy hỏi sự việc kĩ càng, liền không nói gì nữa.
Phí vào thành ở Yến Vân Thành là hai khối linh thạch.
Yến Đồng Quy lấy từ túi trữ vật ra một khối mệnh bài thận phận, đưa đến trước mặt thủ vệ.
Thủ vệ là đệ tử Yến thị, lúc này sắc mặt hắn thay đổi, nói: “Thì ra là Thập Tam thiếu gia, ngài đã trở lại, mời vào.” Hắn lại nhìn về phía người bên cạnh Yến Đồng Quy: “Vị này chính là…..”
“Nàng là bằng hữu của ta.”
Yến Đồng Quy và Cơ Thấu thuận lợi vào thành, không mất một khối linh thạch nào.
Tiếp theo bọn họ ngồi trên một chiếc xe linh thú, đi đến nhà chính Yến gia.
Giống với rất nhiều thành tu tiên, trong Yến Vân Thành cũng cấm tu sĩ ngự khí phi hành, nếu thời gian gấp thì trong thành sẽ có xe linh thú chuyên biệt để tu sĩ sử dụng, bất quá cũng phải cần linh thạch.
Sau nửa canh giờ, xe linh thú đến chủ trạch Yến gia, Yến Đồng Quy nhảy xuống xe, móc ra năm khối linh thạch một cách khó khăn.
Tiểu đồng tử lái xe nhận được linh thạch, miệng cười nói: “Đa tạ khách nhân, lần sau khách nhân muốn ngồi xe xin cứ tìm ta.”
“Ơ, ta nói là ai đây? Không phải là Thập Tam nhà chúng ta sao? Yến Thập Tam ngươi vậy mà chĩu bỏ linh thạch ngồi xe? Trước kia không phải ngươi không bao giờ ngồi xe, thà đi bộ trở về sao?”
Một giọng nói ra vẻ kinh ngạc vang lên.
Cơ Thấu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một nam nhân ăn mặc vô cùng lòe loẹt.
Quần áo là màu sắc rực rỡ, trên người treo đầy pháp khí được luyện chế thành trang sức, tạo cho người khác một loại ấn tượng tài đại khí thô, giống như tuyên cáo với mọi người, mau tới cướp ta đi.
Tu vi Trúc Cơ, dung mạo coi như không tệ, nhưng mà cách ăn mặc khiến người khác cay mắt, cùng với sự ghen ghét không che giấu được trong ánh mắt kia, khiến dung mạo của hắn bị giảm đi năm phần.
Yến Đồng Quy làm như không nghe thấy, dẫn Cơ Thấu đi vào nhà chính.
Nào biết người nọ là kẻ không có ánh mắt, trực tiếp đi tới ngăn bọn họ lại.
“Cút ngay!” Yến Đồng Quy bình tĩnh nói.
Ánh mắt của nam nhân rơi xuống người Cơ Thấu, trên mặt lộ ra biểu tình hiểu rõ: “Thì ta là dẫn theo một tiểu mỹ nhân bên người, trách không được ngươi luôn bủn xỉn lại có thể bỏ ra linh thạch để ngồi xe linh thú.”
Hắn đã nhận định, Yến Đồng Quy là đang lấy lòng mỹ nhân, không nỡ để mỹ nhân mệt.
Ai trong tộc Yến thị mà chẳng biết Yến Đồng Quy là tên giữ không được tài, mấy năm nay khó khăn túng thiếu, nghèo đến độ không giống con cháu Yến thị, nói ra ngoài vô cùng mất mặt.
“Yến Cửu, cút ngay!” Mặt Yến Đồng Quy trầm xuống.
Yến Cửu hừ một tiếng, không có ý tốt nói: “Thí luyện đệ tử lần này, ngươi cho rằng ngươi có thể đạt được vị trí thứ nhất sao? Lần này ta sẽ để cho ngươi biết, thiên tài của Yến gia là ai?”
“Dù sao cũng không phải ngươi.” Yến Đồng Quy gắt gỏng đáp lại.
Yến Cửu bị chọc giận, giận quá hóa cười, chỉ vào hắn nói: “Yến Đồng Quy, cho ngươi mạnh miệng. Còn có, thí luyện đệ tử của tộc Yến thị chúng ta, ngươi dẫn theo một tiểu cô nương Luyện Khí kỳ trở về làm gì? Không phải là tiểu tình nhân của ngươi chứ….. Chậc.”
Rõ ràng người này không để Cơ Thấu vào mắt.
Bề ngoài là một tiểu mỹ nhân, bất quá cũng chỉ là tu sĩ cấp thấp mới bước vào tu hành, không cách nào khiến người khác để ý liếc mắt một cái.
Cằm Yến Đồng Quy căng chặt, nắm lấy vạt áo hắn: “Ngươi lặp lại lần nữa coi.”
“Nói một lần? Nói mười lần cũng được.” Yến Cửu không sợ chút nào, cười nhạo nói: “Yến Đồng Quy, nếu ta là ngươi liền trốn đến rất xa, đỡ khiến vận khí hao tiền của ngươi ảnh hưởng đến người xung quanh, Yến thị chúng ta không chịu nổi vận khí hao tiền của ngươi liên lụy đâu, nếu ngày nào đó Yến thị xảy ra chuyện, nhất định là do vận khí xui xẻo của ngươi liên lụy đến….”
Thị vệ ở cửa thấy một màn này, lập tức trở nên khẩn trương, sợ hai người này không quan tâm ở trước cửa lớn Yến gia đánh nhau.
May mắn lúc này có một nữ tu đi ra.
“Ngũ tiểu thư!” Bọn thị vệ vui mừng khôn xiết.
Yến Ngũ nhàn nhạt nhìn qua, giọng nói thanh thúy dễ nghe: “Các ngươi đang hát tuồng đấy à? Trở về không vào nhà, ở trước cổng lớn làm loạn lên, muốn lên đài hát tuồng cho tất cả mọi người trong thành xem à?”
Yến Đồng Quy buông tay ra.
Yến Cửu sửa sang lại vạt áo, cười khẩy một tiếng với Yến Đồng Quy, giống như cười nhạo hắn không có can đảm động thủ, dẫn theo tùy tùng của hắn ta vào cửa.