Yêu Phi Thăng Chức Bằng Thực Lực

Chương 400: Chấp nhận

Đôi long phụng mà Lệ Nương hạ sinh chính là cái gai trong lòng Thái tử.

Ngay khi Tiêu Uy thốt ra lời này, ánh mắt Thái tử như tối sầm lại: “Đáng lẽ ta phải dự đoán được việc hai người các ngươi sẽ không chịu buông tay rồi chứ. Dù sao thì lần trước ta ân ái với nàng, rồi Ba Đồ cũng đến cưỡng ép nàng ấy, vậy mà ngươi vẫn tha thứ cho nàng, thậm chí còn đưa nàng hồi kinh để dưỡng thai. Trong lòng ngươi có nàng, đó là điều không thể phủ nhận, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ rằng, nếu như ngươi kiên trì giữ nàng bên cạnh, cả đời nàng phải cam chịu vị trí thϊếp thất thấp kém, khổ sở nhường nào. Nhưng nếu để nàng theo ta, chắc chắn nàng sẽ có một vị trí trong hậu cung của ta. Sau khi ta lên ngôi Hoàng đế, nàng sẽ trở thành phi tần được ta sủng ái nhất, được hưởng vinh hoa phú quý, cho dù là Hoàng hậu cũng sẽ không dám tùy tiện đυ.ng vào nàng, ta cam đoan như vậy.”

"Thì sao? Cho dù Lệ Nương đi theo ngươi, nàng ấy cũng vẫn chỉ là thê thϊếp?” Tiêu Uy tức giận gầm gừ.

"Tuy nói như vậy, nhưng thϊếp thất của Thái tử còn tốt hơn làm thϊếp thất của Tiêu Uy ngươi rất nhiều. Ít nhất, ta có thể bảo vệ nàng chu toàn, trong khi ngươi còn đang bận rộn chuyện tiền tuyến.” Thái tử kiên định nói.

Tiêu Uy muốn phản bác lại, nhưng Tiêu Lãng đã lên tiếng cắt ngang: “Những lời này không thuyết phục được ta, ngươi đừng cố chấp nữa.”

Thái tử cười cười. “Tiêu tướng quân, ngươi là một người thức thời, thấu tình đạt lý! Vậy, nếu như ta nói - ngay cả khi Lệ Nương đi theo ta, ta cũng sẽ không cắt đứt quan hệ giữa nàng và ngươi, như thế nào?”

Lời này vừa dứt, Lệ Nương sửng sốt, Tiêu Lãng và Tiêu Uy cũng hơi ngừng lại.

Tiêu Uy còn có chút không cam lòng, nhưng Tiêu Lãng đã gật đầu: “Được.”

“Thúc thúc!” Tiêu Uy hét lên.

Tiêu Lãng lắc đầu nhìn hắn. "A Uy, ngươi nên hiểu rõ, nàng đã bước chân vào Đông Cung, chúng ta không còn cách nào khác để đưa nàng ra ngoài, hay là ngươi muốn tạo phản?”

Tiêu Uy lập tức lắc đầu. “Điệt nhi chưa bao giờ nghĩ về việc đó!”

“Như vậy, lần này Thái tử điện hạ đã nhượng bộ, cũng đủ biểu thị thành ý.” Tiêu Lãng thành thật.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết. Đây đã là kết cục tốt nhất rồi, chúng ta phải thừa nhận điều đó.” Tiêu Lãng kiên quyết nói.

Tiêu Uy lập tức im lặng, nhưng khuôn mặt hắn ta vẫn âm trầm, khó chịu.

Lệ Nương nghe lời này, đầu óc khẽ ong ong, toàn thân dần dần lạnh toát.