Nói xong Tô Đường vội đóng cửa sổ lại nhưng cô không đóng kín mà để lại một khe hở nhỏ.
[Sinh hoạt ở núi xa là gameshow tốt nhất mà tôi từng tham gia, đạo diễn tốt bụng, khách mời nhiệt tình, là hào kiệt trong đám gameshow. Nếu có vấn đề gì thì nhất định đó là vấn đề của tôi!]
Khóe miệng Lục Trầm Uyên giật giật, tốc độ lật mặt của Tô Đường còn nhanh hơn lật sách.
Lục Trầm Uyên biết rõ Tô Đường đang nhìn trộm, anh không hề để ý mà tiếp tục cởϊ qυầи, thay một cái quần thể thao tiện hoạt động hơn.
[A a a, chân Lục Trầm Uyên dài vãi, muốn sờ quá đi!]
[Hu hu hu, côn ŧᏂịŧ còn chưa cương mà đã to vậy rồi, hoa huyệt đã ướt, ước gì anh ta đè mình vào tường rồi cᏂị©Ꮒ!]
[Khoảng cách gần thế này, nếu đêm nay còn không đến cᏂị©Ꮒ tôi thì Lục Trầm Uyên thực sự không phải đàn ông!]
Tô Đường nuốt nước bọt, cố nén sự ngứa ngáy dưới đáy lòng mà đóng kín cửa sổ lại. Cô sợ nếu cô còn nhìn thêm nữa thì sẽ không nhịn được mà trèo cửa sổ qua phòng bên kia "xử lý" Lục Trầm Uyên ngay tại chỗ.
Buổi tối, tiếng loa triệu tập của đạo diễn vang lên, tất cả mọi người đều ra ngoài sân tập hợp.
Lục Trầm Uyên chỉ mặc một cái quần thể thao ngắn đi ra, tất cả minh tinh nữ lập tức rối loạn.
"Thân hình của Lục ảnh đế đẹp thật đó."
"Vai rộng eo hẹp trong truyền thuyết! Nhìn cơ bắp trên lưng và cánh tay kìa, trời ơi."
"Cho dù không trả tiền thù lao thì tôi cũng muốn hợp tác với Lục Trầm Uyên!"
Ngoài Tô Đường thì còn có ba nữ khách mời khác, trừ cô ra, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm Lục Trầm Uyên.
Đặc biệt là trừ ba nghệ sĩ nữ thì còn mấy nghệ sĩ nam cũng đang lén lút quan sát thân hình của Lục Trầm Uyên, trong ánh mắt của họ toát lên những ánh sáng không thể nói thành lời.
Không phải Tô Đường không muốn nhìn mà là cô không thể nhìn! Với thiết lập nhân vật là một đóa hoa cao lãnh thì cô không thể bị hấp dẫn bởi những thứ "trần tục" này.
[Đờ mờ, Lục Trầm Uyên, anh không tuân thủ nam đức! Anh có thấy những người kia đang thèm khát thân thể anh không?]
[Lục Trầm Uyên, người vợ hợp pháp của anh cũng ở đây mà anh dám "khỏa thân" cho người khác xem! Anh là đồ lẳиɠ ɭơ!]
Trong lòng Tô Đường tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô hết sức bất mãn vì phúc lợi chỉ thuộc về riêng cô trước khi nữ chính xuất hiện đã bị người khác cướp mất.
Khóe miệng Lục Trầm Uyên giật giật, trong lòng nói anh không tuân thủ nam đức thì thôi đi, lại còn dám nói anh lẳиɠ ɭơ?
Tô Đường phát hiện vẻ mặt của Lục Trầm Uyên hơi kỳ lạ, dường như trên mặt anh đang viết to hai chữ "câm miệng".