Hiệu Ứng Cánh Bướm

Chương 26: Lật lọng

Sắp điên mất thôi... Cứu mạng... Tiểu huyệt co rút lại bị ngón tay gần như chỉ còn tàn ảnh cắm vào trong, tê ngứa như kim châm xông thẳng lên trời, đại não của Dương Du Du đã trống rỗng, không khống chế được mà phát ra tiếng rên dài, hai chân, hai tay bị quấn lại không thể tránh ra, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng đánh nát ý chí mà cố gắng gượng duy trì.

Lưng Triển Doanh cũng toát ra một tầng mồ hôi, nghe Dương Du Du kêu lên như thế, trái tim run rẩy đều như bị chiếc lưỡi nhỏ của cô liếʍ vào, đầu óc tê dại, dươиɠ ѵậŧ sắp phá quần chui ra muốn bắn đến nơi.

Hô hấp càng thêm thô bạo, nóng rực kề sát bên cổ và tai của Dương Du Du, dù cho trái tim, đầu óc cô đều đang kháng cự nhưng tê ngứa của thân thể đã ngày càng mãnh liệt, cô nâng eo, kɧoáı ©ảʍ tê dại trong hoa huyệt giữa hai chân bùng nổ, cô ngửa cổ ra, hai chân căng lên, trong lúc người đàn ông không có một giây ngừng cắm rút, cô bị ép thừa nhận sự bắt nạt kịch liệt.

Nước mắt không ngừng rơi xuống, Dương Du Du không cắn được đôi môi đỏ hồng nữa, giống như sắp nghẹt thở đến nơi, cô không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, cảm giác tê trướng khiến người ta phát điên dồn lại cùng bụng nhỏ, sự nóng bỏng khó mà kìm lại bùng nổ, trong ý thức không dễ dàng gì mới giữ lại được, cô chạy không thoát, trốn không nổi, mọi thứ trong đầu chỉ còn lại mảnh vỡ.

“Cứu... cứu mạng... đừng... hức... a...” sắp... hỏng mất rồi... cao trào kịch liệt phá hủy đi tất cả khiến cho phòng tuyến cuối cùng của Dương Du Du sụp đổ, tiểu huyệt xót đau trong sự đâm chọc không ngừng của người đàn ông trào ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, nóng bỏng, bắn vào lòng bàn tay của người đàn ông.

“Em cào trào rồi...” Triển Doanh bị nhận thức ấy làm đỏ cả mắt, thần kinh cậu nổ tung như những tia lửa lách tách, mỗi một tế bào quanh người đều điên cuồng kêu gào, kêu gào như muốn đòi mạng cậu, muốn cậu hung ác chinh phục tiểu da^ʍ huyệt của Dương Du Du.

Cánh tay không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi nào đang cắm rút nhanh chóng, ngón tay dài không ngừng kích vào trong tiểu huyệt đẫm dịch nhớp nháp, càng làm lại càng hung hăng, bá đạo, thân thể người phụ nữ chìm vào trong kɧoáı ©ảʍ vô tận, run rẩy kịch liệt, thậm chí cơ hội thở của cô cũng bị cướp đoạt một cách vô tình.

“Dừng... a... dừng lại... hu... cứu, cứu tôi... a a...” Dương Du Du như chìm vào trong nước, sóng to gió lớn ập hết vào cô, cô liều mạng muốn hít từng hơi nhưng có thứ gì đó không ngừng quấn lấy thân thể cô, cả đầu cô cũng bị thứ đó ép vào trong nước.

“Đừng dùng giọng nói như thế xin tôi, nó sẽ chỉ làm tôi muốn cᏂị©Ꮒ chết em thôi, dùng hết tất cả cách cách tôi có thể nghĩ đến để cᏂị©Ꮒ...” Triển Doanh không thể kiềm chế được, đầu lưỡi từ má cô phủ lên cái miệng không ngừng hít không khí của cô. “Lép nhép, lép nhé”, ngón tay vẫn độc ác cắm sâu vào trong, giống như sắp chọc thủng tiểu huyệt cô ra đến nơi!

Dương Du Du còn đang phản ứng trì trệ đột nhiên cảm nhận được đầu lưỡi dài trơn trượt trườn vào giữa hai hàm răng cô, cậu không hề cố kỵ mà liếʍ mυ'ŧ trong miệng cô giống như vì hành vi này mà diễu võ dương oai.

Phẫn hận đột nhiên quét qua thần trí cô khiến đầu óc cô không cần suy nghĩ đã cắn mạnh răng vào nhau! Đầu lưỡi căn bản không kịp trốn nên bị cô cắn vỡ ra, người đàn ông hít vào một hơi đau đớn, máu tanh ngọt chảy ra, lan tỏa trong miệng cô.

Thần kinh trên đầu lưỡi rất mẫn cảm, cảm giác đau đớn ở đây rõ ràng hơn bất kỳ nơi nào khác, đau đớn ở đầu lưỡi khiến động tác tay của Triển Doanh khựng lại, cậu vùi mặt vào vai Dương Du Du đợi cho cơn đau rút đi.

Kɧoáı ©ảʍ tích tụ, nhiệt độ cơ thể chậm rãi hạ xuống khiến cho đau đớn và tủi hờn của Dương Du Du trào dâng trong tâm trí, cô cũng đang thở gấp, “bịch, bịch”, trái tim đập bang bang trong lòng ngực vì tâm trạng kích động mà đập nhanh khiến cho l*иg ngực cũng đau đớn.

Cô không biển sau đây bản thân sẽ phải đối mặt với loại trả thù thế nào nhưng tệ thì có thể tệ đến đâu nữa? Cô đã... sắp mất hết tất cả rồi! Cô hận tên súc sinh này đến chết, nếu như bây giờ có cái dao trong tay, cô sẽ lập tức bỏ mặc tất cả lý trí mà xiên chết hắn ta!

“Em thật độc ác...”

Giọng nói không mang theo chút oán giận nào phát ra truyền vào trong tai lại nghe ra được ý tứ làm nũng, nhưng nó rơi vào trong tai Dương Du Du lại giống như mũi băng ẩn trong bóng tối khiến trái tim đang đập điên cuồng của cô rơi thẳng xuống, một lúc lâu sau mới đau đớn đập trở lại.

Tại sao anh ta không tức giận? Tại sao có thể bình tĩnh như thế? Cô đã làm anh ta chảy máu rồi, một tên tội phạm hϊếp da^ʍ đê tiện cần có sự khống chế cảm xúc nghiêm túc thế sao? Mà thứ khiến trái tim cô lạnh lẽo hơn cả là, người như này, cô phải làm sao mới có thể thoát khỏi tay anh ta?

Hi vọng mong manh.

Dương Du Du không cần phải suy nghĩ nghiêm túc đã hiểu ra ngay người trước mắt chắc chắn là cơn ác mộng của đời này. Trừ phi cô buông bỏ tất cả mọi thứ mình đang có, cùng chết với anh ta, nếu không dù cho có thành công tống anh ta vào trong ngục, anh ta cũng tuyệt đối có thể biểu hiện ra cái loại có thể tranh thủ được giảm ác. Lúc yếu thế thì giấu nghề, lúc có lợi thế thì sẽ trở nên càng thêm lợi hại, nếu cuối cùng anh ta có thể thoát khỏi tay cô, điều đó cũng có nghĩa là cô phải từ bỏ tất cả.

“Anh hận tôi sao?” Nhiệt độ trên cơ thể Dương Du Du giảm bớt, bởi vì cô không còn biết phải làm sao.

“Anh muốn cᏂị©Ꮒ em.” Đầu lưỡi bị cắn vỡ, lúc nói chuyện vẫn còn đau đớn, Triển Doanh không thể không hít hà một hơi.

“Bắt đầu từ lúc nào?” Dương Du Du vẫn trấn định muốn thử đi theo lối suy nghĩ của cậu.

“Lúc dươиɠ ѵậŧ có thể cứng lên.”

“Chúng ta quen nhau sao?”

Triển Doanh cười nhẹ, nhưng trong đêm tối không rõ, Dương Du Du chỉ nghe thấy âm thanh, không thể nhìn thấy ánh sáng nhỏ vụn trong đôi mắt lá liễu kia.

“Tôi đồng ý điều kiện của anh.” Lúc Dương Du Du nói câu này, cô rất bình tĩnh, anh ra có thể làm đến mức này thì sao cô không làm được, có điều, cuối cùng cũng chỉ là cá chết lưới rách mà thôi.

Binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn, cô nhất định sẽ đẩy anh vào ngục giam, sau đó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Sợ sao? Một đêm như này là quá đủ rồi.

“Điều kiện nào?” Triển Doanh đứng thẳng dậy, rõ ràng là muốn đàm phán cho tường tận, lại còn chậm rãi rút ngón tay dài ra khỏi tiểu huyệt ướt đẫm của cô, bởi vì ngâm bên trong quá lâu, ngón tay cậu đã hơi nhăn nheo lại.

Ngón tay tách ra khỏi tiểu huyệt mang theo nhiệt độ và mùi hương ngọt ngào dâʍ đãиɠ quyến rũ người ta, hô hấp của cậu rõ ràng cứng lại. Giây tiếp theo, Dương Du Du nhìn thấy lờ mờ cậu đưa ngón tay vào trong miệng rồi liếʍ.

Dương Du Du bị sự lạnh lẽo xâm chiếm đến cả sau lưng, cô đè nén hơi thở, không dám thể hiện quá nhiều ngôn ngữ cơ thể, ánh mắt đờ đẫn nhìn về một bên, không muốn nhìn hình thể của người đàn ông kia nữa.

“Ngọt quá... Vừa rồi lúc em cao trào, tôi không kịp dùng miệng, lần sau em cứ phun vào miệng tôi đi.” Dường như Triển Doanh không cảm thấy người phụ nữ bên dưới đã co rúm lại, liếʍ hết mật dịch dính trên ngón tay, cậu còn chưa đã.

Trong bóng tối, Dương Du Du nghiến chặt răng, cuối cùng cũng không thể nào nhịn được nữa, cô cứng đờ thở ra một hơi rồi trầm giọng: “Tôi sẽ nhận tiền của anh, cũng sẽ đi xóa án.”