Trước khi bi thống phát hiện ra bản thân không phải đối thủ của cậu, điều đầu tiên Dương Du Du nhận ra là cậu nghe thấy tiếng khóc của cô ở đâu?
“Anh, anh lắp máy nghe lén ở nhà tôi?” Sau khi dứt lời, cô rợn tóc gáy, huyết áp tăng cao khiến trái tim cô không thể nào giữ được bình tĩnh nữa. Lại bị bác sĩ Lý nói trúng rồi, trong tay tên khốn nạn này thực sự có video của cô.
Triển Doanh không nói, ngón tay thon dài, linh hoạt giống như con sâu không ngừng uốn éo, nhẹ nhàng trượt vào trong khe thịt giữa hai chân người phụ nữ. Ngón tay cảm nhận được huyệt thịt trơn trượt, tách hai môi âm hệ mập mạp ra, cậu bắt đầu vẽ vòng tròn quanh môi âʍ ɦộ mướt mát và âʍ ѵậŧ ẩn bên trên.
Dương Du Du co rút lại, hành vi mang tính chất ác liệt của đối phương khiến cô khép chân lại muốn tránh thoát. Nhưng Triển Doanh nào có buông tha cho cô, cậu tách hai chân cô ra, ép cho bộ phận giữa hai chân mở ra. Hoa huyệt lặng lẽ hé nở, đáng thương run lên, hạt thịt nhỏ bên trên chậm rãi đứng thẳng lên dưới sự cọ xát của cậu, nó mẫn cảm, yếu ớt, không thể trốn tránh giống như chủ nhân của nó vậy.
“Em ướt quá, tôi làm như vậy khiến em có cảm giác sao?” Triển Doanh chậm rãi xoa xoa hoa huyệt mềm mại, ngón tay cảm nhận được sự ẩm ướt, trơn trượt và bị hút chặt lấy vậy, cậu càng sờ lại càng không thể tách tay ra.
“Đừng chạm vào tôi...” Dương Du Du cố đè lại giọng nói run rẩy, oán giận khiến cô không thể nào tiếp tục giả vờ thăm dò nữa, cô đã không còn dư sức lực để suy nghĩ những chuyện đó, “Anh cho rằng... hϊếp da^ʍ tôi sẽ khiến tôi mất đi thứ gì sao? Tôi không mất đi gì cả! Anh cũng sẽ không lấy được bất cứ thứ đồ gì anh muốn, tôi tuyệt đối sẽ không để anh được như ý nguyện đâu, súc sinh!”
Triển Doanh thở dài một hơi, tiếng mắng nhiếc qua tai truyền vào trong não cậu, nhất thời hóa thành cảm giác tê dại, ngứa ngày, thuận theo dòng máu không ngừng truyền khắp tế bào toàn thân, kɧoáı ©ảʍ khó có thể khống chế xông lên phá hủy mọi cảm quan của cậu, khiến cậu không nhịn được thở dốc.
Dương Du Du bị âm thanh kia làm cho kinh hồn bạt vía, cô đột nhiên nhận ra, người trước mắt có lẽ còn biếи ŧɦái hơn cô tưởng tượng. Một người bình thường sẽ hưởng thụ việc bị mắng sao? Cô chỉ là luật sư, không phải chuyên gia phân tích tâm lý, càng không phải là bác sĩ tâm lý, cô căn bản không biết nên dùng cách nào để đối phó với trường hợp này.
Duy trì trầm mặc. Tuyệt đối có thể làm cho hắn ta tiếp tục hưng phấn. Dương Du Du ngậm chặt miệng, nhưng đuổi mắt của Triển Doanh đang hưng phấn đã đỏ ửng, cậu sờ hai môi âʍ ɦộ, ngón giữa với ngón trỏ trượt xuống huyệt thịt đỏ hồng ẩm ướt, thấm đẫm dâʍ ŧᏂủy̠.
“Em biết không? Đồ mà tôi muốn, tôi còn chưa đạt được, ha ha...” Triển Doanh cong môi lộ ra gương mặt tươi cười mà Dương Du Du không thể nào nhìn thấy, hai ngón tay đột nhập vào tiểu huyệt dính ngấy.
Cả người Dương Du Du co lại, âm thanh trong cổ họng bị ép nghẹn lại, kinh hoàng hít sâu một hơi, cả người cô run rẩy kịch liệt, Triển Doanh ghé sát lại gần cô, trong bóng đêm ánh mắt không chút tia sáng trầm tịch khó đoán, cậu sờ phần thịt mềm nhô lên mà lúc trước đã tìm được rồi ấn mạnh xuống!
Cậu ra tay quá ác, chỉ ấn một cái đã khiến cảm giác của Dương Du Du tê dại đến trào ra nước mắt, có thứ gì đó từ trong âʍ đa͙σ chảy ra, trong chớp mắt rút đi toàn bộ sức lực của cơ thể cô.
“Sướиɠ không?” Triển Doanh vùi đầu vào ngực cô, đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng liếʍ láp thân thể Dương Du Du, nước bọt để lại từng vết ẩm ướt trên người cô, từng vết đỏ hồng nở trên phần ngực trắng nõn của cô, hai đầṳ ѵú đứng thẳng nên càng không thể bị cậu phớt lờ, cậu sùng sức khiến chúng sưng đến đổi màu sắc. Ngón tay cắm trong tiểu huyệt cứ chọc, ấn điểm nhô lên kia, rõ ràng là tốc độ không hề nhanh nhưng cũng khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ ên trong trào ra như lũ.
Dương Du Du cắn chặt môi, hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng lên trần nhà, thân thể cứng đờ đã không biết nên giãy giụa, phản kháng ra sao, tay chân bị trói, trọng lượng của người đàn ông đè lên người cô khiến cô gần như tắc thở. Nhưng điều khiến cô cảm thấy càng đáng sợ hơn là thân thể cô rõ ràng cảm nhận được cảm giác xa lạ mà cậu mang lại, rõ ràng là ghét đối phương đến cự khiếm nhưng không nhịn được sự ngứa ngáy trong ngừng trào ra từ sâu trong thân thể, không phải lần nào cậu cũng dùng sức như lần điều tiên, nhưng chỉ cần dùng sức, cô sẽ không nhịn được mà muốn co lại, rên lên, cảm giác tê dại như muốn nổ tung, trái tim cô đập loạn.
“Nghe thấy không? Tiểu huyệt của em thật thà hơn em nhiều, con bé đang nói nó sướиɠ lắm.” Triển Doanh lợi dụng ưu thế về thể hình và trọng lượng tách hai chân đang co lên của Dương Du Du ra, mật huyệt mềm mại mới mất đi tấm màиɠ ŧяiиɧ trắng bị ngón tay của cậu chọc vào càng lúc càng sâu, hai ngón tay tách ra ấn, sờ mọi hướng, chiến hữu hoàn toàn nơi tư mật yếu ớt, e thẹn của người phụ nữ, âm thanh nhớp nháp vang lên khiến cậu hít thở nặng nề, ngón tay càng mở rộng tiểu huyệt mềm mại của người phụ nữ.
Đầu tiên là tai, sau đó đến má, rồi đến toàn thân, trong cảm giác lạnh lẽo xen lẫn nhục nhã, Dương Du Du cắn nát cả môi. Không hề có kinh nghiệm thực tế như cô cũng không hoàn toàn hiểu rõ thân thế của mình, chủ đề tìиɧ ɖu͙© của toàn xã hội, cả một hệ thống giáo dục cứ che che giấu giấu lại thêm tính cách bảo thủ cứng nhắc của cô, tất cả những tri thức liên quan đến tìиɧ ɖu͙© của cô chỉ là những con chữ trên sách vở.
Cô cũng từng hiếu kỳ nhưng những chuyện như thế quá xấu hổ, cô lại nghĩ những chuyện này sau khi kết hôn tức khắc sẽ hiểu. Cứ như thế, cô mơ hồ cho rằng bản thân có thể khống chế cảm giác của cơ thể, chỉ cần cô không có cảm giác, về mặt tâm lý, cô vẫn là bản thân mình. Thế nhưng trên thực tế, thân thể cô sớm đã tách ra khỏi suy nghĩ và sự kiên trì, thậm chí cô còn không biết làm thế nào để khống chế, bắt thân thể mình lại.
“Tiểu huyệt của em bắt đầu co rút lại rồi, bên trong vừa mυ'ŧ vừa kẹp, nó thích ngón tay của tôi sao?” Hô hấp của Triển Doanh nóng rực, ngón tay bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt mấy lần rút ra khỏi tiểu huyệt, sau đó lại nhân lúc tiểu huyệt run rẩy co rút mà độc ác cắm vào. Huyệt nước co rút khép chặt cũng không cản được sự công kích ngang ngược của cậu, âʍ ɦộ mẫn cảm bị cắm đến dâʍ ŧᏂủy̠ lênh láng, “lép nhép, lép nhép”, âm thanh nước bị ma sát cũng ngày càng lớn, không chỉ khiến cho bên dưới mông cô loang loáng mà cũng khiến ngón tay bị thấm ướt của người đàn ông bóng loáng lên.
Không được... Không được... Dương Du Du không còn cách nào nhẫn nhịn nữa, cuối cùng cũng kêu ra tiếng, lần này nước mắt chảy cuống không còn giả tạo và gian xảo như trước nữa, âm thanh đau đớn không nhịn được truyền vào tai Triển Doanh khiến cho vật bên dưới đũng quần trướng đau.
“Thoải mái mà đúng không? Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ sướиɠ rồi... Đừng vội, cho em ngay đây.” Triển Doanh cúi người xuống, cắn một cái không nặng không nhẹ lên yết hầu hơi nhô lên của cô, sau đó đầu lưỡi liếʍ cằm cô, cánh tay với bắp thịt mạnh mẽ đột nhiên cắm vào mạnh hơn tất cả những lần trước đó, ấn thật mạnh vào điểm nhô lên, mang lại kɧoáı ©ảʍ vô tận cho người phụ nữ, kɧoáı ©ảʍ căn bản không thể khống chế nở tung trong cơ thể Dương Du Du.
Tiểu huyệt yếu ớt bị ngón tay điên cuồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vừa trướng vừa xót, mỗi lần cắm vào tận trong nhụy hoa đều khiến Dương Du Du run rẩy, các lớp thịt trong huyệt ngày càng co chặt, sức mạnh ấy không chỉ khiến gương mặt dán bên bả vai cô của Triển Doanh không ngừng hô hấp gấp gáp, cũng khiến cho cô đầu váng mắt hoa.
“Sau lại chặt như này, sao lại chặt như này hả? Bên trong mềm quá... Dươиɠ ѵậŧ muốn đi vào, cᏂị©Ꮒ chết em.” Hô hấp đứt quãng kèm theo hơi nóng không ngừng thổi vào tai Dương Du Du, âm thanh giống như được hâm nóng khiến cô không nhịn được mà co rút lại...