Giọng nói trầm khàn trong con hẻm nhỏ này, lộ ra vẻ băng lạnh khác thường.
Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy ông chú đang đứng trước mặt mình.
Trên người chú cũng mặc một bộ âu phục trắng, với một bông hồng đỏ tươi đính ở trước ngực, đẹp đến mức giống hệt như người mẫu trên tạp chí.
Ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy, đốm lửa lập lòe chợt sáng chợt tắt.
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, đôi mày sắc bén không nhìn ra được là biểu cảm gì, nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng biết là đang rất tức giận.
Tôi căng thẳng đến mức muốn bỏ chạy, nhưng đói thoát lực rồi, thật sự không thể bò dậy nổi.
Ông chú rũ mắt nhìn tôi:
“Đào hôn với tôi rồi tính qua đây ăn xin à?”
“Tôi xin lỗi…”
“Tại sao lại trốn ở chỗ thế này hả?”
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn về nhà, nhưng không có tiền để ở khách sạn.”
Ai ngờ, ông chú lại đột nhiên bật cười.
Chú dụi tắt luôn điếu thuốc, duỗi tay ra nhấc bổng tôi lên, hơi nheo mắt nhìn tôi.
Đưa tay vuốt sợi dây chuyền quanh cổ tôi.
Ở gần quá, tôi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ông chú và mùi thuốc lá thoang thoảng nơi chóp mũi.
“Cô có biết sợi dây chuyền này trị giá bao nhiêu không?”
Tôi lắc lắc đầu.
“Năm ngàn vạn.”
Ông chú véo cằm tôi, nói: “Bán nó đi, cô có thể mua được cả cái khách sạn đấy.”
Năm… Năm ngàn vạn*!
(*Hơn 173 tỷ vnđ, 500 vạn mới hơn 17 tỷ thôi mng :3)
Có phải vì thế nên ông chú mới đuổi đến tận đây không?
Tôi giơ tay tháo sợi dây chuyền xuống, đang định trả cho chú, thì đột nhiên cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi.
Trên đường người đến người đi, tôi sợ đến mức hoảng loạn vùng vẫy.
Tư thế này…
Quá xấu hổ rồi!
Ông chú dùng một tay giữ chặt eo tôi, nghiến răng nói:
“Lần sau còn dám chạy nữa, đánh gãy chân cô!”
Tôi sợ tới mức run bần bật, đang định xin tha thì một giọng nói lại truyền ra từ trên người chú:
“Hừ! Ông đây sao mà đánh vợ được! Tìm cả ngày bên ngoài mới tìm thấy, may mà chưa xảy ra chuyện gì, nếu không mình… mình phải đánh gãy chân mình! Vợ ơi, em tuyệt đối đừng có không cần tôi mà!”
Lời cầu xin tha thứ của tôi kẹt lại trong cổ họng, kinh ngạc nhìn ông chú.
Cẩn thận hỏi: “Chú, chú không tức giận sao?”
Ông chú mặt lạnh tanh.
“Tôi rất tức giận.”
Nhưng trong lòng lại nói: “Giận cái gì, vợ mà chạy chắc chắn là do mình làm gì đó không tốt, sau này nhất định phải thay đổi mới được!”
Tôi: …