Gả Cho Ông Chú Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 3

Nhưng tôi lại nghe thấy lòng chú nói:

“Tại sao lại muốn chạy chứ? Vợ ơi, chỗ nào tôi làm không tốt à? Nếu em mà chạy, tôi, tôi nhất định sẽ khóc đó, tôi sẽ tự đánh gãy chân mình, em đừng chạy mà, được không?”

“Không đúng, lỡ đâu vợ nhỏ chạy thật thì sao? Không được! Tối nay mình phải nằm giữa cửa canh chừng mới mới được!”

Tôi vốn đã định trốn rồi.

Rõ ràng đó là món nợ của anh tôi, tại sao tôi lại phải trả chứ?

Thế thì chẳng phải tôi oan thấu trời sao.

Chẳng qua giờ cũng đã lãnh giấy kết hôn rồi… chắc là không chạy được đâu?

Vả lại, ông chú cũng có vẻ không đáng sợ đến thế.

Tôi cười cười, nói: “Chú à, tạm thời tôi sẽ không chạy đâu.”

Ông chú sững sờ hai giây, sau đó đưa một tay lên bên miệng, hung tợn nói:

“Cô biết thế là được.”

Nhưng trong lòng lại kêu gào: “Vợ nhỏ thân yêu gọi mình là “chú” đấy! Mình sắp hạnh phúc xỉu rồi! Không được, không được, phải kiên trì lên… A a a! Nhưng vợ nhỏ cười lên đẹp quá trời! Mình choáng quá!”

Chú xoay người cấp tốc lên xe, chỉ là cứ rề rà mãi vẫn không chịu rời đi.

Tôi có chút tò mò nhìn vào trong.

Sẽ không xỉu thật đấy chứ?

Ngủ một đêm trong căn biệt thự giá cả xa xỉ, ở đây sớm đã có tới ba bảo mẫu giúp tôi chuẩn bị mọi thứ.

Tôi ngâm mình vào bồn tắm lớn đến mức có thể bơi luôn bên trong, ăn bữa tối ngon nhất trong đời mình, sau đó nằm trên chiếc giường king size, thoải mái đánh một giấc ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, bị đưa đến hội trường đám cưới.

Tôi ngu người luôn.

Đây chính là cái “đám cưới nhỏ” mà ông chú đã nói á?

Lớn —— quá —— đà —— rồi —— đó!!!



Đám cưới được tổ chức bên bờ biển.

Khinh khí cầu bao phủ thiên không, ruy băng rực rỡ bay múa trong gió, tường hoa hồng trắng muốt, mắt không nhìn thấy cuối uốn lượn trải dài…

Thậm chí còn thơ mộng hơn cả trong chuyện cổ tích.

Tôi ngồi trong phòng thay đồ, nhìn mình trong gương, trái tim hết sức hoảng loạn.

Thực sự phải kết hôn ư?

Với một người mà mình chỉ vừa mới gặp mặt?

“Chuẩn bị xong chưa? Lập tức sắp bắt đầu rồi.”

Bên ngoài vang lên giọng nói thúc giục của một chuyên viên trang điểm.

Trong lòng tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng điên rồ!

Tôi mở cửa, xoay người chạy về phía cửa sổ.



Tôi đã đào hôn rồi.

Trong hẻm nhỏ, xung quanh tối om om, không khí cũng bốc lên mùi hôi thối.

Từ sáng khi tôi chạy ra ngoài, tôi đã trốn rịt ở đây.

Trời càng tối, người qua đường càng đông, tôi ôm cái bụng đói meo ngồi co ro trong góc.

Tủi thân đến phát khóc.

Đêm qua, tôi rõ ràng đã có ngày hạnh phúc nhất trong đời mình.

Vậy mà bây giờ, lại chỉ có thể trốn ở đây chịu đựng đói khát.

Trong lòng bố mẹ chỉ có anh trai thôi, bất chấp tôi sống chết.

Anh trai vì đánh bạc mà đã bán tôi cho một kẻ xa lạ.

Rốt cuộc đời này tôi đã gây nên tội nghiệt gì mà bị hành hạ như thế chứ?

Càng nghĩ lại càng buồn, tôi ngồi xổm một góc mà vùi đầu khóc.

Khóc được một lúc, một giọng nói bỗng nhiên vang lên:

“Tự mình chạy đi còn khóc cho ai xem?”